Watson đã gặp hai người này trước đây, khi họ đến đề nghị IBM hỗ trợ nghiên cứu. Đó là đổi mới, môi trường làm việc, chính trực, tính tôn giáo của tổ chức. Khi sử dụng IBM, khách hàng bao giờ cũng có sự nể phục lẫn tự hào.
Nó là một cách thức, trong hàng trăm cách khác, để ông đạt được tham vọng biến một CTR nội địa thành một công ty quốc tế. Kết quả logic là càng có nhiều đơn hàng, số nợ sẽ càng lớn lên. Gershom Smith, tổng giám đốc TM công ty máy đo giờ của CTR đứng lên giới thiệu Watson, người vừa bước vào, bằng cách nhấn mạnh vào tài năng của ông: Đây là người đàn ông nổi tiếng của quốc gia về đẩy mạnh doanh số bán hàng.
Tòa nhà hoàn thành vào năm 1933 này là giấc mơ của các nhà khoa học. Watson thì tin vào những gì vốn rất tự nhiên của con người, như chính ông lúc nào cũng thích mặc đẹp và hơi chải chuốt bản thân mình, tạo hình ảnh trong mắt người khác đó là cách tôn trọng cái nhìn của tha nhân vậy. Nhưng nhờ sự mạo hiểm, IBM đã có nhiều sản phẩm đổi mới.
Watson bước lên bục giảng và bàigiảng của ông chính là thông điệp đã nói với kỹ sư trưởng McPherson. Và: Con không thể làm việc cho IBM. Con tiếp bước đưa con người vào kỷ nguyên máy vi tính.
Quan điểm của ông với tấm huân chương ngớ ngẩn giờ đây đã rõ. Thời điểm phát ngôn được ghi là năm 1951, chúng ta biết rằng những cái máy tính thì to như một căn phòng. Điểm cuốn hút nhất của chuyến tàu là toa ăn uống.
Cuối cùng Watson cũng đã buộc được Tom phải suy nghĩ trước khi hành động, chứ không hẳn ngăn cản ý tưởng của con. Watson hạ bút ngay lập tức: Thật tuyệt vời, ta tự hào vì con. Đã vậy, ông còn nhận ra rằng mình bị ăn bớt 60 đôla một tuần tiền huê hồng.
Maney trong The Marverick tuy công nhận Watson đã sai lầm ngớ ngẩn nhưng dẫn lời của Tom Watson là Watson cả tin và bị Hitle lợi dụng. Trở về từ chiến tranh, Tom một lần nữa đã nhận ra nhanh chóng rằng, tương lai của IBM lệ thuộc vào máy tính điện tử, chứ không phải là những máy lập bảng có từ thế kỷ XIX. Drucker nhớ lại với US Today năm 2006 rằng, khi ông đưa bản thảo bài báo cho tòa soạn, các sếp nhìn sơ qua các từ như hòa bình, xử lý dữ liệu và quăng bản thảo vào sọt rác với nhận xét mà Drucker còn nhớ đến tận tuổi 80: Watson là một gã gàn.
Đó cũng là lần đầu tiên Pe- ter Drucker, bấy giờ là một phóng viên trẻ đã phỏng vấn Watson. Tòa nhà của club này bằng gỗ và nằm giữa cách đồng rất thôn quê như cái tên của nó (country). Chưa hết, từ đó người này phải đảm bảo đưa IBM về lại vị trí dẫn đầu thế giới mà nó vốn giữ vững trong nhiều thập niên.
Vị chủ tịch kế thừa này tuyên bố rằng, IBM tuyển dụng không phân biệt lý lịch của người đó mà dựa trên nguyên tắc cốt lõi là năng lực. Watson vào cuối đời vẫn thường xuyên tham dự các lễ lạt của câu lạc bộ những người theo tinh thần quốc gia do ông sáng lập. Năm 1945, Watson đồng ý để Jacqueline Decker trở thành nữ nhân viên bán hàng đầu tiên của IBM.
Con người luôn giữ vị trí hàng đầu, mục tiêu hàng đầu và ý nghĩa cuối cùng trong mọi quyết sách, mọi cuộc mạo hiểm, mọi nỗi buồn của Watson. Và ông quyết định cho thế giới thấy điều đó bằng cách rút ngắn tên công ty International Business Machines thành ba ký tự mà thôi: IBM. Và trong khi cả các công ty mới vào ngành như: Compaq và Microsoft đã phải ngả mũ chào thua trước IBM những năm 1980 thì đại công ty mà Tom Watson kế thừa và đổi mới trong những năm 50 và 60 lại duy trì một cách mạnh mẽ, và là công ty lớn thứ sáu ở Mỹ.