Có một bộ óc biết tuân ý ta thì nên lợi dụng nó một cách tối đa. Mặc dầu vậy, bạn vẫn tán thưởng bản đó. Sau nầy, có dịp, tôi sẽ nói về văn chương.
Ai là người trong chúng ta sống 24 giờ một ngày? Tôi nói sống đó, không phải là sống cho có, sống sao cũng được đâu. Có một bộ óc biết tuân ý ta thì nên lợi dụng nó một cách tối đa. Tôi tin rằng dùng bảy giờ rưỡi đó một cách đầy đủ, thì đời sống trong tuần sẽ sinh động lên, hăng hái lên, và bạn sẽ ham thích cả những công việc chán nản, tầm thường nhất.
Đáng lẽ nói: "Xin lỗi anh, tôi không thể tiếp anh được, tôi phải chạy lại sân quần vợt đây" thì bạn phải nói: "Xin lỗi anh, tôi không thể tiếp anh được vì tôi phải làm việc đây". Nhưng thế nào bạn cũng phải chú ý tới bổn phận đó vào một lúc khác. Thế thì tại sao bạn lại không rời khỏi nhà, lại cột đèn gần nhất với một cái vợt rồi nhận xét đời sống của các loài bướm đang đập cánh chung quanh ánh sáng, rồi sắp đặt lại những điều tìm được rồi dựng lên một thuyết?
Đối với kẻ nào khác thì như vậy có thể hơi hữu ích, còn đối với mình quả là không hợp". Điều lầm lẫn quan trọng của viên chức ấy thuộc về thái độ của ông ta làm cho hai phần ba năng lực và hứng thú của ông giảm đi. Xin bạn làm ơn cho tôi biết quý danh cùng địa chỉ và dạy cho tôi cách bạn đã làm cách nào được vậy.
Nhưng mới đầu nên gắng sức in ít như vậy thôi. Tôi ân hận cho bạn lắm, nhưng còn có chỗ để an ủi. Một chương trình làm việc hàng ngày không phải là một tôn giáo.
Đó là một trong những câu mà ai nấy đều thuộc, đều biết giá trị, nhưng chỉ những người thông minh nhất mới đem áp dụng. Nhưng thế nào bạn cũng phải chú ý tới bổn phận đó vào một lúc khác. Thế là 6 giờ, có lẽ hơn nữa, đã trôi qua từ khi bạn ở sở ra, trôi qua như một giấc mộng, trôi qua như ảo thuật, không sao hiểu được.
Thành một nhà chuyên môn cũng thú lắm chứ! Nhưng mới đầu nên gắng sức in ít như vậy thôi. Mỗi ngày từ 6 giờ chiều đến 10 giờ sáng - tức 16 giờ - thầy phải tìm cách luyện thân thể và trí óc, tâm hồn.
Con đường tới thành La Mecque vốn vô cùng khó khăn, gập ghềnh và đáng buồn nhất là không bao giờ tới đích được. Chẳng hạn khu vực âm nhạc (2). Sự tiếp tế thời gian mặc dầu rất đều đặn mà lại bị hạn chế một cách khắc nghiệt.
Đáng lẽ tôi chỉ cho bạn thì xin bạn chỉ lại cho tôi. tôi nói vậy và buồn mà nhận rằng phần đông người ta không đọc thơ. Điều lầm lẫn quan trọng của viên chức ấy thuộc về thái độ của ông ta làm cho hai phần ba năng lực và hứng thú của ông giảm đi.
Cũng chẳng cần sách. Ở đây tôi chỉ muốn nhắc các bạn bẩm sinh không yêu văn rằng không phải chỉ có văn chương là nguồn độc nhất để hiểu biết. Làm được một công việc mệt nhọc, lòng tự tin của bạn sẽ tăng lên.