Andy Cunningham, nhân viên của công ty Regis McKenna, được nhận nhiệm vụ hỗ trợ cá nhân cho ông tại tập đoàn Carlyle. Vài tháng trước đó, Apple có được quyền xuất khẩu máy tính sang Trung Quốc, và Jobs đã được mời ký một thỏa thuận tại Đại lễ đường nhân dân vào cuối Tuần lễ Chiến Sĩ Trận Vong (Memorial Day Weekend) năm 1985. Jobs đã rất háo hức khi cho thấy đúng ra là nên làm như thế nào - không có chiếc bút châm chấm nào hết! - nhưng khi xem xét công nghệ cảm ứng đa điểm (multi-touch multi- touch(công nghệ cảm ứng đa chạm) mà Apple đang phát triển, ông đã quyết định sử dụng nó trước tiên để tạo nên một chiếc iPhone.
Tuy nhiên Jobs tỏ ra khó chịu một cách rõ ràng, ông từ chối tham gia diễn hình ảnh bộ ba hạnh phúc, tay giơ cao lên trời. Campbell, vốn là huấn luyện viên bóng bầu dục, đã quyết định phải triển khai đại sự. Ông bắt đầu bằng dòng chữ "Trong ba năm làm việc tại Apple, tôi chưa bao giờ cảm thấy mơ hồ, sợ hãi, và rối loạn nhiều như trong 90 ngày qua".
“Tôi đã run lên vì sung sướng khi có chúng, hơn bất cứ đò công nghệ nào mà tôi từng có trong suốt nhiều năm,” Jobs nói. “Steve, anh đang nghĩ gì vậy? Anh cảm thấy thế nào? Xin anh, tôi cần một quyết định ngay. "Tôi thiết kế Apple I vì tôi muốn chia sẻ nó miễn phí cho mọi người," Wozniak nói.
Ông ấy cũng đưa cho Kottke 100 đô- la cuối cùng của mình để đỡ đần trong lúc khó khăn. Jobs nhớ rằng “tất cả những phím bấm hay bộ điều khiển đều có thể thấy ở đây. Từ đó trở đi, công ty này chẳng còn ra thể thống gì nữa.
“Thật ngạc nhiên là khả năng này lại dường như có tác dụng ngay cả khi bạn nhận thức được nó. Nếu bạn e sợ thứ gì đó, thì bạn sẽ không đời nào chạm vào nó. “Cái này vẫn không ổn rồi.
Woz và tôi đã học được cách phối hợp làm việc với nhau và hơn cả là chúng tôi cảm thấy tự tin rằng chúng tôi có thể giải quyết các vấn đề kỹ thuật và tạo ra những sản phẩm thực sự có thể đưa vào sản xuất và phân phối”. “Không lấy thù lao. ông cần sản phẩm của chính mình.
Đối với đồ chơi, mục đích tồn tại của chúng là để cho trẻ em chơi, và vì thế, tồn tại nỗi sợ hãi nguyên thuỷ khi bị vứt bỏ hoặc bị “thất thế” trước những món đồ chơi mới. Họ lập tức lái xe từ Los Altos lên đón ông. Sự ân cần của Redse được biểu lộ qua những việc nhỏ đến lớn; cô luôn cho những người lang thang tiền, cô tình nguyện giúp những ai (như cha cô) đang đau khổ với căn bệnh thần kinh, và cô chăm lo để Lisa và ngay cả Chrisann cảm thấy thoải mái với cô.
Jobs bí mật tìm hiểu về mẹ đẻ của mình từ đầu những năm 1980, lúc đó ông đã thuê một thám tử nhưng đã không biết được thông tin gì. Khi Steve tới, ông sẽ ngồi trên một trong những chiếc bàn này. Lang cũng đưa Jobs tới tham dự các buổi gặp mặt của Câu lạc bộ những người khám phá Hewlett-Packard {The Hewlett - Packard Explorers Club), một nhóm khoảng 15 sinh viên hoặc hơn, tại quán cà phê của công ty vào mỗi tối thứ Ba hàng tuần.
Khi chuẩn bị cho đám cưới, nhân viên dịch vụ giấy mời viết tay đến trình diễn cho họ xem mấy phương án chữ viết. Yêu cầu của Joanne là con của bà phải được gửi vào một gia đình có trình độ học vấn đại học. Mok trả lời:" Chẳng có màu trắng nào là quá trắng với Steve cả.
Jobs nói “Ron là một người đáng ngưỡng mộ. Ngược lại, Sculley nhận ra niềm đam mê của Jobs trong việc điều chỉnh từng chi tiết kỹ thuật nhỏ nhặt và nối ám ảnh thiết kế tỉ mỉ, mà theo ông, điều đó thật phản tác dụng. “Pixar giờ đây đã trở thành studio thứ hai làm được việc đó.