Cái vực của sự hỗn độn. Như thế vẫn chưa đủ cho một con người. Nhưng trên vỉa hè, có tấm biến Xin quí khách vui lòng để xe lên vỉa hè.
Vì điều đó sẽ khiến bạn buồn ngủ mà không ngủ được. Nhà cao cửa rộng, vợ đẹp, bồ xinh và ma túy nếu cần. Nghĩ: Thế chắc là mình đoán cũng đúng.
Càng xa em ta càng thấy yêu em. Lần sau rút kinh nghiệm nhé. Bạn bỏ một buổi bấm huyệt để viết.
Bạn không đi trên mây bởi thế giới của những ý tưởng cũng rất đắt hàng. Và một người nghệ sỹ muốn có một sự nghiệp lâu dài và phát triển ổn định khó có thể không quan tâm đến việc rèn luyện thể chất. Có vẻ nó tổ chức một cuộc đấu giá.
Nhà văn nhắm mắt lại. Bạn cảm ơn những giờ phút bên họ. Mọi người ở gần đang nhìn anh như nhìn cuộc sống và viết của một thứ phế thải lạc lõng, bất cần.
Đến nơi ở hiện tại thì mấy năm mà không biết ai là hàng xóm. Từ chỗ bị cưa cụt, nảy lên những mầm xanh bụ bẫm và nõn nà. Đúng là chuyện thường.
Còn nếu anh thực sự có lòng nhân từ, thực sự mong muốn chấm dứt các cuộc chiến để cùng tìm những giải pháp cho thế giới ngày càng đông đúc và hỗn độn, anh sẽ phải làm gì? Cũng là một lãnh đạo (ngầm hoặc không ngầm) tài ba như những vị anh hùng chân chính đứng lẻ tẻ trên những đầu ngón tay, anh sẽ phải gần như thanh tra Catanhia một mình chống lại những vòi bạch tuộc của mafia. Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau. Bây giờ đến tiết mục bể sục.
Cố tìm lí do cho có lí do chứ có khi chả có lí do gì cũng thôi thúc phải viết. Này, mày bê cái kia cho chú. Lần đầu, tôi mở cho mẹ xem một trang web có người viết về tôi gọi tôi là thiên tài, lòng đầy hồi hộp.
Lúc đó, họ sẽ thấy sự tù túng và bất lực. - Ông cụ tôi bị liệt toàn thân. Họ đã phấn đấu và họ muốn được yên ổn với thành quả.
Và dù thế nào, nó vẫn toát ra sự vô thức trong hoạt động viết có ý thức. Bác không biết, buổi sáng tôi thích yên tĩnh một mình, ngồi lặng điều chỉnh cơ bắp đau nhừ, và không bị soi. Anh ơi, cháu nó hứa với anh gì này… Ồ, được rồi.