Phù! Chị đã mổ xong, còn yếu nhưng có vẻ ổn rồi. Mà tôi đã làm gì có những cái đó. Rồi bạn sợ phải đến khi chỉ ngồi im lặng, chẳng biết nói gì, chẳng nghe rõ bà nói gì, thi thoảng bà còn khóc.
Chỉ muốn mô tả cảm giác buồn của mình. Người nghệ sỹ là kẻ biết biến mọi thứ thành nghệ thuật. Chúng tôi ngồi yên với sự thoải mái chứ không gắng gượng hay kìm nén.
Mà đâu cứ phải là tình yêu mới gần nhau được. Họ có lí do, bao giờ cũng có lí do cho phải đạo. Trên chiếc bàn có một cái giá cắm bút bên trong có kéo, bút bi, bút mực, bút chì đủ loại rẻ tiền, một viên phấn không bụi và nửa cục tẩy bị bẻ đi phần dùng để tẩy mực có thể chà xước giấy.
Bây giờ có bảo tớ là đạo đức giả cũng chả mấy ai bắt chước đâu. Nó góp phần cải thiện mối quan hệ ít hiểu nhau. Cô ta không ngước lên, liếc qua, lát sau mới cầm lên.
Có thể chúng đi ngược lại với lí tưởng của ông nhưng có ai biết lí tưởng của ông là gì đâu. chờ cô giáo dạy thêm tiếng Anh trong những buổi trưa cánh đồng ngập nắng đầy châu chấu cào cào và những mương nước ăm ắp cá Tiếp đó đến cuốn sách, đến cái cùi chỏ phải rồi mới đến cái vai phải hoặc nách của bạn.
Vậy mà bác tôi biết đủ chuyện đời. Bác cũng bị đau chân. Cái vỏ kẹo bé tí, sân vận động đằng nào chả phải quét dọn.
Nên không ai có lỗi. Nhưng bạn không có nhiều cơ hội tự do như thế. Nhà văn bỗng thèm nụ cười trong im lặng của nàng.
Họ dùng lòng yêu nước để xui khiến những con người không thông minh (như những quân trên bàn cờ của họ) đánh nhau. Tôi biết là tôi rất khỏe. Cái mà đôi lúc vì nhận thức được mà mình tưởng mình vô cảm hoặc chai sạn.
Phía sau hai hàng cây là một lùm lau lách um tùm như rừng. Khi năng lượng luôn ở trạng thái báo động, cái mới còn tỏ ra trơn nhẫy, thật khó nắm bắt. Còn ngoài đời thì bạn bình thản lặng im.
Phim chưa hết thì vợ gã đón con về. Bạn, nghĩa là người không sợ tôi và không khinh tôi. Và bị bắt vở thì mặt mũi tối sầm như mặt trời bị cho một chầy lặn luôn.