Ông sợ đó sẽ là những ánh hào quang rực rỡ cuối cùng. Cũng vì ít trải qua mà tôi chưa đủ hiểu họ để làm họ có thể hiểu lại tôi. Và vì thế, chúng sẽ dễ ngộ nhận trách nhiệm người với người cũng chỉ là một trò chơi, một sự ảo như bao cái ảo mà chúng tiếp xúc.
Hóa ra chờ chừng một tiếng trong bóng tối, lại ngủ tiếp được. Vì những việc như thế mà chúng ta có thể bỏ qua những lúc vô lí, hết sức vô lí của họ; khi hiểu cách giải quyết dứt khoát, nhanh gọn như một thói quen sẽ không tránh khỏi độc đoán, duy ý chí. Cũng có thể họ không tìm thấy.
Như kiểu những tên sát nhân đã cắt rời những bộ phận của phụ nữ phỏng theo những bức tranh của một họa sỹ. Hơi tiếc là tớ quên đem kính, nhìn người và bóng cứ nhoè hết cả. Người ta, người ta lấy đấy chứ.
Vừa gỡ xong mối này lại rối mối kia. Nó dẫn đến những hành động đầy cảm tính khi cần lí tính và ngược lại. Chỉ biết rằng ông sẽ sung sướng và không hề có thừa một phút giây nào để buồn đau, dằn vặt.
Bác không rõ cháu đi đâu. Chẳng qua, những cái mất nó đến nhiều quá. Họ còn bất lực hơn nữa.
Họ không cậy mình lớn để khua muôn mái chèo đánh đắm các con thuyền vô tội khác chỉ để to phình ra và lạc lõng trong mênh mông. Và họ vẫn không có cảm giác về những cơn đau của tôi khi ngồi trên giảng đường. Khi đã chơi thì ngoài người chơi ra, thậm chí cả bản thân kẻ đó, ai biết đấy là chơi.
Nhưng điều mà tôi nhận ra trong đó là sự đề phòng, nghi hoặc và phủ đầu đối với thanh niên trong lòng các chú. Khi đã chơi thì ngoài người chơi ra, thậm chí cả bản thân kẻ đó, ai biết đấy là chơi. Chỉ có một số trong chúng tôi xem một vài hình ảnh nguệch ngoạc (trên giấy kẻ ôli hắn cắt ra từ những cuốn vở cũ của con và đóng thành tập) và dịch được sơ sơ ngôn ngữ tiềm thức của hắn gọi hắn là họa sỹ.
Hôm bác trai hút lại, bác gái bảo: Anh chẳng có lòng tự trọng gì cả. Chả nghĩ nhiều cho ai được. Chỗ còn lại trong tủ thì không nỡ giết.
Tôi để vài ngày trôi đi. Hay lại phải để tôi tiếp tục mất ngủ mà sáng tạo ra nó? Ngồi bên trái tôi là một người khá điềm tĩnh, ít reo hò.
Có vẻ nó tổ chức một cuộc đấu giá. Hoặc không tưởng tượng rằng có ai đó đang tưởng tượng ra họ. Còn gia đình thì ai làm việc nấy, cả tôi.