Nhiễm thói ấy mất rồi. chờ cô giáo dạy thêm tiếng Anh trong những buổi trưa cánh đồng ngập nắng đầy châu chấu cào cào và những mương nước ăm ắp cá Thể lực tốt, tinh thần lành mạnh không hề mâu thuẫn với độ hay của tác phẩm.
Bác ta cũng sẽ trắng bệch, hoảng loạn theo. Và họ vẫn không có cảm giác về những cơn đau của tôi khi ngồi trên giảng đường. Bây giờ thì buôn bán nhiều, lo nhiều hơn, xã hội thực dụng hơn nên hơi khác.
Nguy cơ đội bạn ghi bàn thì nín lặng, im phăng phắc. Sách phôtô, giấy rất dễ cháy. Bạn bắt đầu giở miếng im lặng của mình ra.
Tối, bạn đèo bác vào viện. Cả buổi tôi mời anh chàng ba cái kẹo nữa, anh ta từ chối cái cuối cùng. Ở trong cái trạng thái này, cái cảm giác mình dẻo dai nhưng có thể gục chết bất cứ lúc nào trở nên đúng.
Trong tay tôi không có luật… Bởi vì, trong tôi vẫn âm thầm mặc cảm bất hiếu và ích kỷ khi tôi không đi con đường gia đình sắp đặt; lạnh nhạt với mẹ cha; những ngày này chỉ ăn, ngủ, viết, tuân theo thời gian biểu sáng dậy lúc 7 giờ, đêm ngủ lúc 10 giờ; và đôi lúc đi chơi cho khuây khoả. Bác trai nghiện thuốc lào, hứa bỏ mãi không được.
Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác. Sự tranh luận lấy cơ sở phân định thắng thua là tuổi tác và thứ bậc. Tiếp đó đến cuốn sách, đến cái cùi chỏ phải rồi mới đến cái vai phải hoặc nách của bạn.
Để cháu ăn cơm xong em bảo cháu lên. Tình thường trở nên nông cạn khi phủ nhận sự ích kỷ. Bác trai nghiện thuốc lào, hứa bỏ mãi không được.
Cứ thế, nhà văn viết, bỏ qua tất cả những lời phê bình. Cát là tâm luân lưu giữa hai khoảng đó. Mệt và không thích thú.
Nó là đầu đàn cho thế hệ sau, là cái mà các em nó nhìn vào, là trưởng chi, là đứa sẽ thay bố tôi rồi bố nó làm trách nhiệm với họ mạc. Vì tôi không hư hỏng, chẳng đòi hỏi gì, được vài người công nhận là tài năng, bạn bè bố mẹ cũng quí, mỗi tội không chịu học hành. Mà càng không được hiểu, cái đầu càng cứng, càng bất cần.
Và không chắc có ai trong đó tưởng tượng ra trên ngọn dừa mà họ không nhìn thấy, có một người. Tước từng trang, chúng xù lên, mỗi lần tước, cái ý nghĩ ấy lại ngân nga: Đờ mẹ mày. Có những loại người không hạnh phúc được, khi hèn.