Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ. Tôi bắt đầu tập, mỗi máy thử một tí. Tôi thường cảm thấy đau vì điều đó.
Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn. Và họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Thất vọng khi họ lại thích kiểu vờ vịt hài hước chun chút vì với họ, đó mới là sự thật, mới là biết điều, mới là khiêm tốn.
Cuộc sống càng ngày càng không đơn giản chỉ là câu hỏi sống hay chết, tồn tại hay không tồn tại. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Đến tầng mà lúc về tôi hỏi cậu em mới biết là tầng 3.
Xin lỗi nhé, buồn ơi. Như một khẩu hiệu của tâm thức. Đối xử hiền hòa với nhau nhưng đầy xao lãng với thời cuộc.
Duy chỉ có một lần không hiểu theo thói quen hay chẳng vì lí do gì mà nàng gọi tôi là thằng trong một câu chuyện với cô bạn bàn trên. Và họ cũng sẽ khổ lây. - Ông quả là người biết lo xa.
Nếu muốn mang vào thì cho nước vào bịch nylông. Để họ thấy bị bao trùm và phải nỗ lực để xé cái màng nhầy ấy ra. Còn một ngày nữa mới tới hạn.
Tôi cũng không phản đối đâu. Những góc tường treo vài giò phong lan và trên đầu nàng là một bức tranh vẽ thiên thần đang dạo đàn. Nhưng cháu thử nghĩ xem, nhỡ xảy ra chuyện gì, quả thực các bác không biết nói với bố mẹ cháu thế nào… (loáng thoáng bên cạnh… Bố: Mấy con mèo này hay thật.
Đôi lúc, nói chuyện, mọi người bảo cái đồng hồ kêu khiếp lên được, cứ lúc lúc lại giật mình vỡ giấc. Bạn không sợ người ta chán đọc vì họ chán đọc chắc gì bằng bạn chán viết. Mọi người gọi: Ngheo! Ngheo! Tôi không đáp.
Chưa đến tuổi để vô vi vô vị. Kệ cha sự im lặng của bạn có ý nghĩa gì, với người khác, nó tương đương đồng ý. Trong họ, trong chúng ta đồng thời có sự phủ định sạch trơn mà cũng đồng thời có sự tôn sùng tuyệt đối mà không phải sự dung hòa.
Lần trước là sự nhục nhã của một thằng đàn ông. Thêm nữa, mất thơ hay không phải là điều quá đau khổ, quá xót ruột nhưng cũng không dễ sớm tìm lại sự bình thản như mất tiền. Ôi, thói quen của con người.