Giả dụ được cá to ta thả hay ta rán đây? Thế nào là cá to? Ta không biết. Trước lúc bác tôi xuống, mẹ tôi lên, thì tôi xuống. Theo thói quen, bạn thi thoảng đoán xem họ sẽ phản ứng thế nào khi biết những việc bạn làm.
Nếu ta không dỗ mình là thiên tài, có lẽ ta đã không đủ nỗ lực lấy viết làm phương tiện chính để đi lại trong đời sống giữa những lúc như thế này. Và sốc trước một chuỗi ngày dối trá của đứa cháu? Bạn từng nghĩ đến chuyện này. Chúng lã chã nhảy dù xuống sách.
Chúng tôi đi thay quần áo. Cũng rất không thích những người ngộ nhận bông lơn thành hằn học. Định xé béng đoạn viết này đi, đỡ phải tải nốt đống ý nghĩ ngồn ngộn chầu chực lên giấy.
Khi lựa chọn lợi dụng chính sự rối rắm ấy làm phong phú thêm sáng tạo và đời sống. Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé. Thôi, năm nghìn đi ạ.
Nó cấm đoán những cảm giác yếu ớt, sợ hãi, lo lắng, căm ghét, ham muốn… tự nhiên phải đến. Cái bướu ở lưng lồi lên. Và như thế, dễ chả hay gì nữa.
Còn lại, bạn sáng tạo còn vì bạn thấy mình sáng tạo được và tin nó đem lại lợi ích cho mình cũng như đời sống hiện tại. Và một người có thực tài (dù sáng tạo cho riêng mình hay cho bất cứ ai) phải làm cho thị hiếu dù ít dù nhiều trở nên thông minh, nhạy cảm hơn thay vì làm nó ngu đi, sau khi tiếp xúc với tác phẩm của anh ta. Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ.
Và trong những khoang tàu kia đang diễn ra những gì? Chắc là có một chủ tàu đang chửi kẻ yếm thế: Mày ngu như lợn. Tất nhiên, tôi sẽ chẳng bao giờ đặt chân lên hòn đảo của ông để làm phiền đâu. Bàn tay kia cũng không phải của nàng.
Cả phụ nữ nửa, cả trẻ em nữa. Sáng được bác cho ngủ bù. Lại đến lúc thay băng và họ lại lùa hết người thân bệnh nhân ra.
Ở đây, họ chỉ nhìn vào gáy người phía trước chứ hơi đâu bận tâm nhìn mặt người phía sau. Có lương tâm và danh dự chung không? Có đấy. Phiền anh vì mấy cái kẹo mà tôi cho mình quyền xin anh về làm nhân vật mất rồi.
Chị mặt nhàu đợi lâu nói: Thôi cảm ơn, sốt ruột. Bà già vục đầu vào thùng rác. Dần dà thì bạn cũng dung hoà được một phần.