Em muốn mỗi lần xoay tràng hạt, em lại nhớ tới một người thân và nghĩ về người ấy. - Thế thì vẫn phải về để mẹ khỏi mong chứ. Tôi để họ hơi lo, một chút thôi, để họ có một chút hạnh phúc tìm kiếm.
Cuộc sống luôn cho tôi chỗ để sinh tồn. Các cô gái câm thường nói rất nhiều bằng trí tưởng tượng của người khác. Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng.
Tôi phải viết dù chú đầy sức mạnh, lại là công an. Bắt đầu từ đâu? Từ cái ngay trước mặt: Tờ lịch. Bạn biết đó chỉ là một cảm giác, một quan niệm truyền khẩu chung chung.
Thế là có cớ mời anh ta chiếc kẹo. Là ích kỷ, rất ích kỷ. Mùi mực, cá ba chỉ nướng, rượu trắng bay thơm phức.
Đơn giản vì cũng tương tự lúc tìm thấy hạnh phúc, mọi tế bào đều căng ra, vận động rạo rực. Những góc tường treo vài giò phong lan và trên đầu nàng là một bức tranh vẽ thiên thần đang dạo đàn. Sớm nay, thấy bạn (dùng chiến thuật) ngồi thừ trên giường.
Giai điệu ấy ngân lên thường xuyên trong lúc tôi và thằng em ngồi xem hai trận bán kết Thái Lan-Mianma, Việt Nam-Malaysia. Cũng vì sợ điều đó mà tôi muốn bình dân là một cái mặt bằng được nâng cấp hơn. Ấy, đừng bảo tở hoang tưởng.
Rồi lại thôi, vào ảnh chắc sẽ không đẹp. Sự không quá mê sáng tạo của hắn cũng có lí, mê quá chưa chắc xơ múi được gì. Còn nữa, chị út có cô bạn thân đôi lúc đến nhà.
Tôi để họ hơi lo, một chút thôi, để họ có một chút hạnh phúc tìm kiếm. Đủ năng lực không? Và dám không? Nếu định sửa chữa, khuyên răn cho bức tranh phản ánh chính nó. Còn tĩnh tâm mà viết.
Rất may là cuộc đời đã thả bạn vào rất nhiều tình huống kỳ lạ khiến bạn luôn phải đương đầu với những ngộ nhận và hoang tưởng. Người gác sở thú hỏi: vào trường hợp của cô, cô có ra vì mấy hạt lạc không. Cho chuông báo thức kêu, thò tay tắt.
Nhưng dần trải qua những thái độ của họ tôi biết họ là những nguời tự làm chủ cuộc đời mình và họ vẫn thấy sống còn đầy ý nghĩa. Nhưng hành động của cháu về hiện tượng thì cháu rất không tôn trọng mọi người. Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ.