Tư thế chủ động này sẽ giúp bạn điều khiển cuộc phỏng vấn diễn ra hiệu quả và sôi nổi. Quyền bình đẳng không phân biệt chủng tộc cũng ngày càng mang giá trị rộng lớn. Và ông sẽ từ chối lời mời của tôi, chắc chắn như thế.
Tôi há hốc miệng! Tôi đã quên béng rằng mình đã hẹn nói về đề tài này! Tôi bận tối mắt tối mũi với một núi công việc, và hôm nay cứ đinh ninh sẽ pha trò cho khán giả như thường lệ. Mặt khác nếu công ty đó đang từng bước phát triển, bạn có thể hỏi: Công ty sẽ phát triển theo chiều hướng nào? Ban giám đốc sẽ thực hiện những chiến lược gì? Thứ hai là tầm quan trọng của sự mạnh mẽ, quyết đoán.
Nghe thế Sinatra mới chịu đồng ý. Không nên chia buồn bằng câu nói: Tôi biết anh rất buồn, rất đau khổ… Vì câu nói này là thừa. Henry Kissinger người dùng cả đời mình để nghiên cứu về ngôn ngữ nói rất coi trọng nguyên tắc này.
Đừng hào hứng nói về món tiền đền bù nếu món hàng bị trục trặc mà hãy nói đến uy tín của công ty. Nếu cẩn thận hơn thì mọi việc đã chặn đứng ngay từ đầu. Tôi chưa từng nói trong dịp nào long trọng như vậy, khán giả của tôi vốn chỉ là những đứa bạn choai choai trong lớp.
Có rất nhiều cách để luyện kỹ năng nói. Có thể họ không giỏi hùng biện trước đám đông, hay không giỏi diễn thuyết trong một vài trường hợp, nhưng họ cũng có một trình độ ăn nói nhất định thì mới có thể đạt được một vị trí đáng kể. Thứ nhất, là tầm quan trọng của sự chuẩn bị.
Ông quan tâm đến những gì họ nói, điều mà rất ít người phỏng vấn nào làm được. Khi xem những cuộc phỏng vấn của Barbara Walters tôi thường thấy thất vọng. Thậm chí ngay cả vợ của Sullivan cũng liên tục đưa tay lên dụi mắt.
Bởi những câu nói mà văn phong ngữ pháp quá khác xa khuôn mẫu thông thường sẽ làm tối nghĩa ý của bạn. Regis Philbin và Kathie Lee Gifford là những phóng viên điển hình rất thành công từ việc biết cởi mở. Nhưng dù sao đi nữa thì tình huống này cũng thật buồn cười.
Bắt chuyện với người khác phái sao cho không nhút nhát mà vẫn giữ được sự lịch lãm quả không dễ dàng. Lúc đầu chúng tôi nói về quá khứ, anh không biết rồi tôi sẽ hỏi anh cái gì. Tôi kể lại câu chuyện này không phải chỉ để bạn cười giống Benny.
Những nhà lãnh đạo, những nhân vật quyền lực trên thương trường hay trong lĩnh vực giải trí… thường có một điểm chung là không thích nghiêm trọng hóa vấn đề, dù nó có rắc rối hay không. Đó là một trong những lý do chính mà tổng thống Clinton lúc còn đương nhiệm xuất hiện trên đài truyền hình MTV. Ông không làm nghiêm trọng hóa những vấn đề vốn đã phức tạp.
Họ quá mệt mỏi và chỉ muốn rời khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt! Tôi bước đến micro, bắt đầu lấy lại sự bình tĩnh rồi hào hứng nói: Thưa quý vị, tôi là một phát thanh viên. Jim trông thấy tín hiệu. Kennedy chỉ nói duy nhất một câu.