Thử hòa vào họ, hiểu họ, phê phán cũng như cảm thông với họ. Nó nhét vào cặp, cái cặp là lạ, và bảo có khá nhiều thư trả lời. Linh hoạt với những phép xử thế trong quan hệ xã giao bình thường mà rối rắm ở cái xứ xở này.
Cái đêm mà khi ngồi cùng những cậu công nhân chưa gặp bao giờ dưới một cái quạt lớn, cùng bó hàng, xếp hàng, khuân hàng, tôi có cảm tưởng mình đã xuất hiện trong khung cảnh này trong một giấc mơ từ xa xưa. Bây giờ, hãy trở lại là bạn. Lòng vòng quanh cái viện quân y xấu hoắc, bạn tìm một làn gạch rìa bồn cỏ để ngồi.
Cũng thành thói quen rồi. Nhưng trong tiềm thức, trong bản năng thường xuất hiện những cơn đói da. Việt Nam chơi trận này hay và nhanh hơn trận với Thái.
Nỗi chán chường của tuổi trẻ sau bao nhiêu năm đóng băng lại và giờ tan chảy. lương tâm, vô thức, bản năng, lí trí, dục vọng, dồn nén, hưng phấn… Hay tại nỗi cô đơn? Dòng họ của tôi cô đơn.
Bây giờ, cuộc sống không giản đơn như thế. Đôi lúc họ quá mệt mỏi và dồn nén đến độ không nhận thức rõ hành động của mình. Mệt và không thích thú.
Sao những lần rong xe trên đường, không một chốn để về như con chim bay dưới nắng không có tổ, tôi không nhận ra nơi đây? Một cái ghế đá để viết và không nhiều người để quấy rầy. Chẳng ai bóc lột ai cả. Nàng nhủ: Chắc là vì ta quá yêu chồng.
Nhưng mà buồn… Ờ, thì cho buồn một tí. Hoặc chúng sẽ nổ tung khi dại dột nhảy vào cái tiềm thức như một đống rác dữ kiện khổng lồ. Giá nếu biết có ai đã viết về chuyện này thú vị hơn nhiều (chắc là có rồi) thì có lẽ hắn sẽ phải nỗ lực hơn.
ĐI đã lên tiếng gọi tôi vì lâu rồi tôi chưa gọi nó. Rồi, tôi phải tập chứ. Và đợi bạn có thể là một vài cái tát.
Cô gái bảo: Không. Chẳng nhẽ mình đấm cho đồng chí ấy một phát. Mặc kệ? Mặc kệ làm sao được! Phải đi trình báo.
Trong đời sống có lẽ chẳng bao giờ có những sự kỳ lạ, khác thường ấy. Tôi tự hỏi sự im lặng này sẽ đi đến đâu. Nghĩ cả đến chuyện có thể một người nào đó trong giây phút trăng trối bảo bạn: Hãy hứa với ta con phải có được mảnh bằng đại học.