Một con lươn thì chính xác hơn. Thầy bảo tôi viết một đoạn để biết nét chữ của tôi, có gì thì… Trước lúc thi, tôi hầu như không lo lắng, mọi thứ tôi nắm khá vững. Tôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì.
Có lẽ với cái vỏ to hơn, anh ta không vứt. Và có lẽ cả hướng thiện. Mà còn thua trắng về tài năng.
Ta thấy đã đủ ớn rồi. Cũng như một thứ cảm giác quen thuộc, tôi sợ sự thất vọng, ghê sợ của mình vì họ lúc họ thất vọng, ghê sợ vì tôi thay vì đáng nhẽ phải tự hào. Nhưng anh vẫn muốn trả thù em.
Trên đường về, bác tôi bảo: Đấy, con thấy không. Tôi yêu cầu vụ xét xử tôi được truyền hình trực tiếp, được diễn ra trước con mắt của báo chí, dư luận quốc tế. Không phải ai cũng ít ngộ nhận…
Biết đâu, mất một cái xe, có thêm một người anh em, một người đồng chí. Bây giờ, hãy trở lại là bạn. Còn em thì cứ thương hại anh, giả vờ như mình là một cô nai vàng ngơ ngác.
Mệt và không thích thú. Cũng như một thứ cảm giác quen thuộc, tôi sợ sự thất vọng, ghê sợ của mình vì họ lúc họ thất vọng, ghê sợ vì tôi thay vì đáng nhẽ phải tự hào. Tôi cứ theo qui luật, phải nhích dần trên các bậc thang nhận thức, tích lũy để nhảy lên bậc sau.
Nhưng khi cả gan đơn độc chống lại xu thế đó thì cũng khó tìm thấy hơi ấm và sự thoải mái trong gia đình. Anh họ và chị út ngồi vào bàn. Rồi bạn hồ nghi có đỡ thì cũng phải nghiêng ngả chứ.
Tôi đang làm cái việc chép nhật ký hay ghi lịch sử của mình? Không cần biết. Ngồi trên bàn, hoàn toàn có thể viết. Tiếc là không còn gỉ mũi để ngoáy.
Dù việc đối tốt với tôi cũng vì khiến chị thấy thoải mái. Nàng vẫn nằm im trong căn phòng màu hồng. Bác ơi, có một điều mà những người từng trải như ông bà, các bác, các cô chú và cha mẹ cháu đều nhầm.
Sai lầm lớn nhất là họ không đủ khả năng lí luận thuyết phục vì không đi tiếp những nẻo đường phong phú của nhận thức. Bên cạnh những cơn đau thường trực thì bạn cũng tạo được cho mình một sự thanh thản tương đối. Hiểu không? Nếu tôi không giữ trái tim thì hoàn toàn tôi có thể là Hítle, Pônpốt mất rồi.