Nhờ nhu cầu đó mà một thầy ký quèn, trong một tiệm tạp hóa, học lực dở dang, mua những sách luật rách nát, về mải miết học để rồi trở nên một vĩ nhân: Lincoln. Và cha đã cau mày: "Ngay người lên!". Nhưng sự thực đó tôi không thích nghe chút nào cả.
Châu Mỹ ở trong tình trạng kinh hoảng. Chúng tôi được hân hạnh ông chiếu cố tới trong 14 năm nay. - Vì gà của tôi là gà ta, đẻ trứng trắng.
Phải như vậy không, thưa ông?". theo học lớp giảng của tôi, kể lại cho tôi nghe như sau này: Tự thấy cái quan trọng và uy thế mới của mình, anh hài lòng và tiếp tục làm không phàn nàn chi hết.
Đây, bức thư mầu nhiệm đó đây. Giọng hung hăng như muốn bảo: "Chú nói dối, chú ơi! Tôi đi guốc trong bụng chú rồi!". Hai người lại đứng trước cửa sổ, ông Eastman nhũn nhặn và kín đáo như thường lệ, lấy tay chỉ những công cuộc ông đã gây dựng để giúp nhân loại.
rồi việc đó nữa không. Tôi khen ông ta khéo quản lý căn phố đó và kết luận rằng: Tôi muốn ở thêm một năm nữa, nhưng không đủ tiền trả. Nhưng trong khi bạn đồng nghiệp của ông Lincoln cứ cuối tuần lại trở về gia đình thì ông Lincoln không muốn về, vì rất kinh tởm sự ở gần bà vợ.
Nó cãi: "Không phải tôi đâu. Ông Grammond đá mạnh vào chân tôi ở dưới bàn làm hiệu, rồi tuyên bố: "Anh Dale, anh lầm rồi; ông nói đúng. Trong nghệ thuật dùng người, chưa có lời khuyên nào chí lý bằng lời đó, cho nên tôi muốn nhắc lại: "Bí quyết của thành công là biết tự đặt mình vào địa vị người và suy xét vừa theo lập trường của người, vừa theo lập trường của mình".
"Lấy công tâm nhận những sự gắng sức của họ, khen những tấn tới nhỏ nhất của họ. Một hôm, hai cha con triết gia R. Thành thử có lần luôn 27 giờ đồng hồ, ông không có dịp thay quần áo.
Như một cô nọ, hết hy vọng kiếm chồng được, đương khỏe mạnh, hóa ra tật nguyền, nằm hoài ở giường, bắt mẹ già săn sóc trong mười năm, lên thang xuống thang để hầu hạ cơm nước. Vì ông chủ xí nghiệp đó là hạng người lạ lùng, lúc nào cũng hầm hầm, nói năng thì cục cằn thô lỗ. Mà hồi ấy tôi cần có bài học đó vô cùng.
Ông phân phát hết thảy những của cải của ông và thề sống trong cảnh nghèo. Nên đứng vào lập trường của người khác mà dẫn - dụ cho người đó trả lời: "Phải, phải". Vì vậy mà gây được mỹ cảm rất dễ dàng.
Họ tôi gốc ở Hòa Lan qua cư trú ở đây gần được hai trăm năm rồi". Bà nói thêm: "Biết bao chiếc thuyền tình chở đầy hy vọng mà sau cùng phải tan tành dưới chân mỏm đá bến Reno, chỉ do cái thói vô ích và tai hại vợ chồng chỉ trích lẫn nhau". Thomas, đã theo lớp giảng của tôi kể lại, bạn sẽ thấy thú: