Chỉ còn làm con tin ở nhà bác nữa thôi. Nàng bảo: Anh ăn hộp cơm kia đi. Và vì thế, nó chìm đi trong bao đời chìm của những dòng chữ khác.
Bạn cảm ơn những giờ phút bên họ. Bởi vì, với những con người thành thật và tử tế ở một mức độ lớn hơn giả dối, anh sẽ thấy điều kỳ lạ. Tôi khóc vì băn khoăn đến giờ liệu những nhà đạo đức tự phong nhờ tuổi tác có nhận ra rằng chẳng cần và chẳng thể triệt tiêu sự ích kỷ.
Họ muốn và ép tôi sống theo cách của họ. Ngứa tay hái chơi? Không muốn nó mọc chỗ đó hút chất của cây to? Hay đem trồng nơi khác? Lại có một bức tường cạnh trường học, hôm bạn ngồi quán nước thấy ai đó đã dỡ gạch tạo thành một ô cửa sổ trên bức tường ấy. Thường thì với sự đùa họ tin sái cổ như lúc cậu bé chăn cừu lần đầu hô hoán có chó sói.
Một số trong bọn họ nói Chém chết mẹ nó đi khi cầu thủ đội bạn lắt léo và Cho chết mẹ mày đi khi cầu thủ đội bạn ôm giò trên sân. Nghe một lúc, tự nhiên bạn đứng dậy bước xuống cầu thang. Cớ gì mà không dám nói.
Nhiệm vụ là đám cưới vui vẻ. Nó còn ngộ nhận là nó có đầy tài nữa. Thêm nữa, bác quan niệm trẻ con, thanh niên cứ đưa vào kỷ luật, chơi đòn tâm lí, ân cần chăm sóc, bệnh gì cũng khỏi tuốt.
Thử hòa vào họ, hiểu họ, phê phán cũng như cảm thông với họ. Và vừa nghe tiếng con chuột lang gặm củ cà rốt rột rột. Đêm qua bạn ngủ lúc khoảng 23 giờ.
Nhà văn quì bên giường vợ. Trong định kiến về trách nhiệm, trong hưởng lạc vô độ. Những suy nghĩ chúng rất rành mạch và trôi chảy.
Còn quá nhiều cái bị hiểu sai về bản chất. - Tôi biết ông sợ làm tổn thương đến vợ ông. Lúc về, thằng em tớ bảo: Buồn cười, cứ nghĩ có cái búa gõ cho mấy chú phía trước mỗi chú một phát, bực cả mình.
Trong lúc trò chuyện, chúng tôi gặp một người quen nữa. Mẹ bảo: Sao? Tôi cười: Bệnh viện tâm thần ấy. 8 giờ dậy thì cái ngực lại rát.
Thế thì nổ bố đầu còn gì. Hơi nóng tỏa ra làm ấm cái hơi lạnh ban sớm. Bởi lẽ em là người phụ nữ bình thường, bình thường nhất…