Sáng nay chép bài một tí. Nó như bộ mặt cái giấc mơ. Ở đây, sự bắt buộc của bác cũng tốt, cố điều độ dần đi.
Vì bạn có là thiên tài (thơ) hay không, với họ, không quan trọng. Còn mình bạn với chiếc xe cạn xăng. Bên mép hắn có một miếng băng gạc trắng.
Mặc dù khi mượn lời anh bác sỹ, tôi cũng đính kèm luôn chút tin tưởng khi nó khá trùng hợp với phỏng đoán của mình. Bảo keo xịt tóc miễn phí. Nếu bạn nhớ không nhầm thì giấc mơ vừa rồi có đến bốn, năm tầng.
Dù gì thì các vệ tinh của bác cũng khó biết hoặc biết cũng khó nói. Và anh tìm đâu ra những người tài ủng hộ khi những vị chủ tập đoàn chó ngao kia là những kẻ trọng dụng người tài hơn bất cứ chính phủ nào. Ông anh bảo chắc là một loại gạch chịu lửa.
Bác gái nằm giường đối diện cũng dậy. Chúng là những kiệt tác. Tôi đã viết cái truyện Mất và tôi cũng tính hoài đến những chuyện như thế này, chẳng bất ngờ nếu xảy ra.
Và bon chen không bẩn, không ác. Ăn xong lên giường nằm, nghỉ tí để chuẩn bị viết. Nhà văn uống lấy giọt nước mắt bé xíu ấy trên môi nàng.
Những thứ đáng ghét nhất. Vì cô người cá trong tivi đang ngậm cái đuôi nó. Ví với sự nín thở hợp lí hơn là một con chim bị treo cổ giữa mênh mông không bến đỗ chỉ có thể sống chừng nào còn vỗ cánh.
Việt Nam vô địch! Việt nam vô địch! Họ gào lên. Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm. Lấy quần áo họ để sẵn và thêm một chiếc khăn bông xanh lá mạ.
- Sẩm tối rồi còn say nắng nỗi gì. Lúc tôi lấy phong kẹo ra đưa cho thằng em bóc, cười thầm vì mình chả bao giờ tiếc cái kẹo nhưng mời người ta thì có vấn đề gì không. Bàn học và máy vi tính của chị út được chuyển sang đó.
Tôi không khó chịu, cũng chẳng động lòng. Để bạn có thể dần vẫy vùng trong xoáy hoang mang, lung lay theo nhịp lung lay của nó. Im lặng ra về giữa dòng người hả hê.