Hãy kể cho anh bằng mắt thôi nhé. Tôi chán đến trường ngồi ngoan ngoãn và vô tích sự lắm rồi. Cả hai đều không biết những sự ngắt cụt cảm hứng có thể dẫn đến lãnh cảm.
Trên đường về, bác tôi bảo: Đấy, con thấy không. Cuối cùng trả lời Vâng là hợp nhất. Em sẽ bế con hôn lên trán anh mỗi lúc anh bắt đầu sáng tác.
Quá ngu dốt để biết nhanh chóng sử dụng cái vật chất có thể san sẻ ấy mà nhân lên những hạnh phúc tinh thần. Không hiểu sao ông ta phán ngon ơ như vậy. Lại buồn, lại khổ nhiều hơn cần thiết.
Đây là một sự đào thải vô tình của thời đại. Họ đã bị những kẻ đứng trên và tuổi tác biến thành những nhà giáo điều, cái mà tuổi trẻ họ đã từng bất bình. Hôm nay, chúng tôi đến đó gồm ba người.
Câu này (nếu là của ông Phật) thấy hẹp nhất (trong những câu minh triết từng biết). Còn quá nhiều điều để viết. May có chỗ này tập, không thì buồn lắm.
Hoặc là chúng sẽ trở nên gian dối. Và những cái xác cháy khét lẹt. Ví dụ ngày mai, buổi sáng, vừa gắp sợi mỳ lên miệng, bác từ trong nhà đi ra vỗ vai cười: Ăn phải mời hai bác đã chứ.
Bạn cảm thấy đau nhưng cuộc sống và chính bản thân bạn buộc bạn phải xuyên thủng nó. Đã kém thì nên từ bỏ cái chức danh ấy. Tôi bảo than cũng là nhập ngoại.
Chúng tôi, dòng họ chúng tôi rất cứng đầu. Làm gì có lí do gì mà khóc. - Ông đã cố tình cưỡng lại những cám dỗ tôi đưa ra.
Dưới cái chân đế vuông đó lại là bốn cái chân nho nhỏ như cúc áo sơ mi, dày chừng gấp đôi. Chà, bạn múa may quay cuồng một lúc, thằng cướp văng ngay xuống hồ. Mẹ: Mẹ gọi điện sang nhà bạn con, nó cũng không biết con đi đâu.
Nhất quyết phải cạo râu. 18 tuổi là được tự do. Người rỗng như không có lực.