Chính vì muốn thực hành chân lý sâu xa thường bị bỏ quên đó (chân lý ấy không phải tôi tự tìm ra đâu) mà tôi đã xem xét một cách thực tế và tỉ mỉ sự tiêu phí thời gian mỗi ngày. Rồi tôi sẽ xin giảng tại sao. Nếu bạn muốn, thì bạn có thể mỗi giờ sống một đời sống mới được.
Mỗi người và trường hợp mỗi người đều riêng biệt. Tôi nhấn mạnh bao nhiêu vào điều đó cũng không phải là thừa. Quyết tâm ngừng công việc lại để tránh cái nguy đó, là một giải pháp vô ích.
Lẽ ấy tự nhiên, tầm thường nhất, từ đời nào tới giờ ai cũng biết nhưng chứa một chân lý sâu xa mà phần đông chúng ta suốt đời không nhận chân được. Khi đã điều khiển phần tử vô kỷ luật nhất trong cơ thể phức tạp của ta thì ta phải tròng ngay ách vào cổ nó. Ý muốn làm được việc gì ngoài chương trình đã ấn định là ý muốn chung của những người có một tâm hồn khá!
Nó đã là lòng bạn rung động và sẽ làm lòng bạn rung động. Nhiều người hỏi mướn thì chủ phố phải tăng tiền. Trong khi bạn nhàn nhã đọc những quảng cáo về phim ảnh ở trang ngoài thì vẻ mặt bạn rõ là một người phong lưu, giàu thì giờ, một người ở một hành tinh nào đó mà mỗi ngày có tới 124 giờ chứ không phải 24 giờ.
Tôi bắt đầu từ lúc thức dậy và chỉ kể những việc thầy làm, cuối cùng tôi mới chỉ cách nên dùng thì giờ đó ra sao. Nếu viên chức ấy muốn sống đầy đủ thì phải thu xếp trước công việc mỗi ngày. Bạn nào ghét nghệ thuật và văn chương đấy? Tôi đã hứa với bạn xét riêng trường hợp của bạn thì tôi đã xét rồi đấy nhé! Bây giờ đến trường hợp - cũng may là rất thông thường - của những người thực sự "thích đọc sách".
Trong chương trình hàng ngày, tôi không dự tính thời giờ đọc báo. Điều lầm lẫn quan trọng của viên chức ấy thuộc về thái độ của ông ta làm cho hai phần ba năng lực và hứng thú của ông giảm đi. Đến mức đó thì đời ta có thể như đời sống trong tù và không phải là của ta nữa.
Ông miễn cưỡng làm việc, càng trễ chừng nào cành hay; và vui vẻ đứng dậy ra về, càng sớm chừng nào càng tốt. Mà cũng không ai lãnh nó nhiều hơn hoặc ít hơn bạn. Mà thái độ của thầy là điều quan trọng nhất.
Tiểu thuyết đó là cuốn Aurora Leigh mà tác giả là E. Nhưng quả là tôi có đọc, chứ không phải là không. Tôi ân hận cho bạn lắm, nhưng còn có chỗ để an ủi.
Không ăn cắp nó được. Làm được một công việc mệt nhọc, lòng tự tin của bạn sẽ tăng lên. y không đáng được tiếp tế thời gian, phải khoá công tơ lại cắt thời gian của y đi".
Nếu một người đứng trên bờ hồ tắm và hỏi bạn: "Tôi phải bắt đầu nhảy ra sao đây?" thì chắc chắn bạn đáp: "Cứ nhảy đi, bình tĩnh mà nhảy". Bạn hỏi ý kiến lý trí như vậy (nó không đòi tiền công đâu) và kết quả là lần sau, nếu món bò tái lại chín quá nữa thì bạn cũng rất bình tĩnh vui vẻ coi anh bếp như bạn bè và nhã nhặn yêu cầu anh ta cẩn thận hơn một chút. Nếu tập đó gây cho bạn ý thích đó thì tôi khuyên bạn mới bắt đầu hãy làm quen với thể loại tự sự đã.