Đây chỉ là nửa đùa nửa thật thôi mà có người tưởng đùa thật, có người lại tưởng rất nghiêm trọng. Rồi thì hắn cũng nhận ra hắn muốn sáng tạo thật nhiều nhưng cũng muốn nghỉ ngơi để thưởng thức những sáng tạo của người khác. Thay vì bắt chước cá tính của một số người: Tôi viết chỉ để phục vụ tôi.
Kết quả là nếu không phải đến trường, thường thường thì mãi trưa hoặc chiều hôm sau còn bơ phờ trong chăn. Nhưng mà cái câu ấy, nó kéo nước mắt ra rớm trên mi. Sau nhiều năm, chúng như cộng hưởng để trở nên to lớn, gớm ghiếc hơn mức bình thường và khiêu khích giới hạn chịu đựng của bạn.
Và cũng thật dễ hiểu. Vì vậy, nhà văn thường ngăn vợ lại bằng cử chỉ âu yếm ấy. Với nhà đạo đức, mục đích sống là lâu dài, có trước có sau.
Một con người có thể coi là cư dân cơ bản trong xã hội lí tưởng. Giấc mơ cũ rồi mà. Lúc thì một vài tháng mới đến một lần.
Bạn tận hưởng nó vì biết nó sẽ qua đi rất nhanh. Hồi cháu học lớp 11, có một hôm cháu đi học xong không về nhà ngay. Chính sự hiện sinh của nó (chứ chả nhẽ là thượng đế) tạo ra cái xã hội phải có đạo đức và đủ thứ hầm bà lằng mà chúng ta đang có.
Lần sau không thế nữa nhé. Đã là hội viên thì ở cả ngày cũng được, miễn là trước mười rưỡi tối, giờ đóng cửa. Cái đồng hồ cát nó không đứng yên vĩnh viễn để mặt thiện hoặc mặt ác bị úp xuống và trở thành thuộc tính vĩnh cửu khi cát chảy xuống hết.
Đã ai thực sự đặt lòng tin vào bạn đâu. Bởi vì, khi đã thực sự thiện rồi thì khó mà đủ ngu si để trở nên ác nữa. Cái nơi mà mấy tháng trước mẹ đã rủ nhưng tôi không đi.
Cũng có thể gọi là sáng hôm sau. Những bức tranh thật sự có lẽ hắn giấu ở một nơi khác cho riêng mình. Bọn con cháu chúng tôi không thể chứng kiến ông cụ quằn quại thêm một giây nào nữa.
Và người ta sẽ gọi đây là giai đoạn ươm mầm siêu nhân cho lịch sử nếu trong một tương lai gần, bắt buộc phải có những con người siêu việt. Lần đầu, tôi mở cho mẹ xem một trang web có người viết về tôi gọi tôi là thiên tài, lòng đầy hồi hộp. Bởi vì sự cập nhật ấy sẽ đem lại hiệu quả, rút ngắn những vất vả do sự rườm rà.
Tạo nên sự tạm ổn kết hợp với khả năng phá vỡ cái tạm ổn để phát triển đến mức cao hơn. Chúng như những giọt luôn hiện hữu trong nhân gian mà có người biết, có người chẳng bao giờ biết. Trước hôm tôi đốt, vào buổi tối (cái tối hôm tôi đi chơi sở thú), tôi mở cuốn sách đó ra, tước dọc vài trang như ta tước giấy làm chong chóng rồi thả từ tầng cao xuống cho xoay trong gió.