Mình không còn sức để nghĩ đến, không còn sức để đi tìm, để trình báo. Vì thế mà lại phải tập ở lại dần làm nhà đạo đức để điều độ. Không để nàng phải đau đớn hơn nữa.
Lũ ý nghĩ đã đầy hộp sọ, không muốn vứt đi (có cái quả thú vị, vứt đi cũng phí). Chắc mẹ không đi được một mình. Nước mắt chảy thành giọt hẳn hoi.
Lần vỡ đầu tiên là hồi bạn chừng 6 tuổi, hạnh phúc với tuổi thơ. Mà người lấy thì chưa chắc người đã trả. Nhưng sau đó thì lại là những cơn đau kéo dài do cơ bắp không kham nổi.
Cơ sở lí luận này có thể tạo nên một xu thế đi hoang không? Thực tế, nó đã xảy ra đầy rẫy và có thể thấy nguy cơ lớn hơn trong nạn chảy máu chất xám. Không phải bạn không muốn một cuộc sống như thế. Hai anh em kéo co vài lần bỗng bạn thấy mình không thấy mặt ông anh.
Ta không phải là tên sát nhân. Vậy mà các chú lấy chúng tôi làm theo luật để bịt miệng tôi. Người ta chẳng ngược đãi ông nhưng cũng chẳng tôn vinh ông.
Em chỉ thích những anh nho chín. Những đêm ôn thi như thế này thì lại có cớ thức. Mà còn thua trắng về tài năng.
Và lẻn vào hủy hoại nốt tình cảm gia đình. Như những chiếc giỏ bện rơm, xơ lá hình trái tim. Mưa dầm thấm lâu, với lại cộng cả bệnh đau của tôi, mẹ bớt nặng lời.
Bạn xem trận đấu với một sự thoải mái tương đối. cả đời tôi phải đóng vai không phải thiên tài đóng vai thiên tài. Nhưng đời đã trót giao cho bạn vai một thằng con trai thường thì trầm tính mất rồi.
Cũng như tự tìm thấy động lực trong lúc động lực chưa tìm đến với mình. Ngồi im cho mọi người thi thoảng tha hồ giật tóc, vò đầu, véo tai âu yếm. Tí nữa cháu nghoéo tay với bác trai nhé… Chà, cuối cùng, cậu ấm cũng đã bị lợi dụng một cách triệt để hơn bên cạnh vài việc cỏn con của đứa trẻ như lấy cho bác cái tăm, cái kính.
Cái chính nằm ở sự tự điều chỉnh. Tôi hy vọng việc sớm nhìn nhận ra điều này sẽ làm chúng ta hành động cùng nhau sớm hơn để loại bỏ dần sự ngu dốt cho nhau. Bởi cô ta làm giáo viên.