Nghe bạn hỏi có đau khổ gì không, thì bà đáp: "Không, không có gì cả". Hồi ấy còn là sinh viên y khoa ở trường Montreal, chàng lo đủ thứ: lo thi ra cho đậu, đậu rồi sẽ làm gì, làm ở đâu, sao cho có đủ thân chủ, kiếm cho đủ ăn? Có thể rằng ông hay bắt bẻ quá không ai dám lại gần, nên không ai dám nghĩ tới sự cảm ơn chủ.
Ông thấy bà công nợ thì sinh lo lắng. Gió thổi đến vải căng phồng rung động, rít lên. Cô ấy bây giờ là một bà già đã có cháu nội rồi.
Mahlstedt nói vậy khi ông bị vùi xuống huyệt. Thử hỏi tại sao ý muốn "trả đũa" lại có hại cho bạn? Theo tờ tạp chí Life thì ý muốn đó có thể làm sức khoẻ bạn phải vĩnh viễn suy nhược. Song sau khi khám nghiệm kỹ lưỡng thì té ra các bộ phận trong thân thể họ đều vẫn hoàn toàn về phương diện thể chất.
Không bao giờ mắc chứng mất ngủ, ưu phiền, hay chứng vị ung. Ông trả lời tôi: Lỗi lầm lớn nhất của họ là thiếu tự tin. Chính ông đã công bố: "Nếu phải đọc tất cả những lời chống lại tôi và rồi lại phải trả lời, chắc không còn thì giờ để lo những vấn đề nghiêm trọng nữa.
Nên đấm mõm nó năm ngàn Mỹ kim hay là bảo thẳng nó cứ việc làm tới, muốn ra sao thì ra? Dù quyết định cách nào thì kết cục cũng là tai hại. Tôi nóng tính và hay oán. Phương thuốc ấy dường như giản dị quá, nhưng nó trị được tận căn chứng bệnh.
Có một người con gái của chú tài xế đã phải trả giá rất đắt để được bài học ấy. "Đầu tháng sáu năm 1944, tôi nằm trong một lỗ hầm gần vịnh Omala. Người bệnh thử làm theo, không phải một lần mà nhiều lần, nhưng lần nào cũng thấy tinh thần khoan khoái hơn, còn cơ thể thì tất nhiên là mỏi nhừ.
Lại một mùa hè, chúng tôi đi cắm trại ở thung lũng Touquin tai chân dãy núi Canada. Nhưng về sau mỗi ngày một bớt. Mà ý niệm đó hoàn toàn tuỳ thuộc ta.
Biết nhận một tình thế đã xảy ra là bước được bước đầu để thắng nổi những kết quả của bất kỳ tai hoạ nào". Tôi mệt quá, vừa đi vừa ngủ, vừa mơ màng. Ông tuyên bố: "Bắt chước người khi không bao giờ đi xa được.
Bạn nên lại hỏi một vài người làm trong ngân hàng quen của bạn, nhờ họ chỉ cho một công ty ngay thẳng mà ho biết. Tôi gọi điện thoại ngay cho viên chủ bút tớ báo này, bắt phải đăng một bài cải chính, trong đó phải ghi những kết quả tôi đã thâu hoạch được do phương pháp giáo huấn của tôi - và lẽ cố nhiên, tôi cho việc nhạo báng này là một trọng tội. Đã thiệt mấy năm chưa đêm nào khoan khoái như vậy.
Mới rồi anh ta nói với tôi: "Bây giờ tôi nhận thấy rằng tôi đã theo đúng phương pháp ấy mà không hay. Trong chiến tranh vừa rồi, người ta phải nối đuôi hằng giờ trước tiệm để mua bánh của bà. Không, nói vậy không đúng.