Chàng chẳng cần phải suy nghĩ lâu cũng biết được chỗ mình cần tìm nước là ở đâu. Ta là Chúa tể của Số phận và May mắn. Nott hầu như chẳng thèm để ý gì tới cảnh tượng kỳ diệu mà anh vừa chứng kiến.
Đó là một giọng nói buồn bã và đau đớn. Nhưng hãy nói đi, ngươi muốn hỏi ta điều gì? Không cần phải nói thêm gì nữa, ngôn từ thường không cần thiết giữa những ngườibạn tâm giao, tri kỷ.
Nhưng Sid chợt nhớ tới lời của Sequoia. - Lúc đầu tôi phải vừa may vừa bán. Ta đã nói với tên hiệp sĩ áo đen kia rằng: cây bốn lá không thể nào mọc lên ở nơi nào có đá được.
Cũng như lần trước với Nott, chẳng có tiếng trả lời nào vang lên cả. - Dẫu sao thì ta cũng đã sống với những giấc mơ thật đẹp mấy ngày qua trong khu rừng này. - Quả tình ta rất mệt.
Chẳng ai chịu thay đổi, canh tác lại mảnh đất này để làm nó thêm màu mỡ. Và Sid cũng nhớ lại một lời khuyên luôn tỏ ra hữu dụng với chàng: "Hãy hành động ngay bây giờ, đừng trì hoãn nữa". Tôi đã có được cửa hàng thứ hai, thứ ba, rối thứ tư, và cứ thế.
Khi nhận thấy thần Gió đã dần lặng im tiếng hú, chàng vội lên tiếng bày tỏ lòng biết ơn chân thành của mình: Nó giúp thắp lên một hy vọng mới trong chàng. Bà là cư dân đầu tiên của khu rừng, thế thì chắc hẳn bà phải biết điều gì đó về cây bốn lá chứ.
Nghe xong, tất cả sự hồ hởi, phấn khích ban đầu của các hiệp sĩ bỗng biến mất. - Nó cần nhiều ánh sáng cũng như là bóng râm vậy. hay thực hiện nó ngay khi có thể.
Ông xúc động nhìn hiệp sĩ áo trắng một hồi lâu. - Anh đúng là một Hiệp Sĩ Chân Chính mà tôi ước ao được gặp! Hãy giữ thanh kiếm này - nó sẽ giúp anh luôn có được sức mạnh và niềm tin! Và hãy giữ lại cho mình một cây bốn lá. Cuộc đời tôi xuống dốc đến độ đã có lúc tôi biết cơn đói là như thế nào.
Chính điều này đã luôn giúp chàng nhìn và hướng về phía trước. Các hiệp sĩ nhìn nhau. - Cách đây vài dặm có một vùng đất hoang chưa hề được sử dụng.
Hàn Quốc, Đài Loan và đang lan tỏa nhanh chóng sang các quốc gia, châu lục khác những tháng đầu năm 2005. Câu hỏi của ta rất đơn giản: Có thật là chưa từng có một cây bốn lá nào mọc ở khu rừng này không? Một số người thậm chí quá phấn khích đã đứng lên rút gươm hô vang với cả quyết tâm: