Lưu ý: Hắn không chắc là tôi. Ở đó, chắc thấy bộ dạng phơn phớt của mình, đồng chí công an cũng không thể không theo nghiệp vụ mà ngờ hoặc. Bạn dần biết cách đặt năng lượng của mình vào cái gì.
Tôi sẽ kể nhưng đã 9h kém 10, sắp đến giờ học 3 tiết sau. Không, cháu không bảo bác: Biết rồi khổ lắm nói mãi đâu. Ông già sắp chết sau nỗi cô đơn bất mãn triền miên.
Kẻ không quá mê danh tiếng vô tình đứng cao hơn người khác cũng có mặc cảm không được bình thường của riêng hắn. Đó là mong muốn hết sức chân chính và cũng là mong muốn của bạn. Tôi cúi đầu, mở cuốn anbum trên bàn, lật đi lật lại.
Êm dịu và hoang vắng. Tôi tin phải làm như thế và tôi cứ sống như thế. Nói chuyện làm ăn, chửi bậy, nguyền rủa nhoay nhoáy cả rồi.
Nỗ lực đầu tiên và cuối cùng của con người cũng chỉ là để hai nhà này bắt tay nhau, hoà trộn vào nhau; và tạo môi trường để họ không phải bắt buộc tàn sát lẫn nhau. Không, cháu không bảo bác: Biết rồi khổ lắm nói mãi đâu. Rồi, mẹ cứ đi ngủ đi.
Các cô gái làm đĩ, các thiếu phụ làm đĩ, trẻ em làm đĩ không còn là chuyện lạ. Là người làm bạn mệt nhất nhưng cũng là người bạn muốn thôi mệt nhất. Cái ủng đó mới dẫm lên mặt chân đế vuông vuông ghép bởi ba miếng nhựa.
Đời, nghệ thuật, người… thật luẩn quẩn. Ngoan ngoãn như một chú thỏ. Cách cư xử của cậu em này, người mà nếu còn kiểu so sánh về tầng lớp thì tôi thua một bậc, làm cái đầu tôi bớt cái định kiến vô thức đi một chút.
Nhưng lí trí dạy tim tôi phải muốn. Mệt sao cháu còn đi chơi. Để chờ một sự thật tươi đẹp.
Viết cũng không thú lắm nhưng tốt hơn là trút bớt những ý nghĩ đến trong đêm qua khó ngủ ra cho đầu bớt chật chội. Tôi biết cô bạn ấy có vẻ thích tôi. Và phần thưởng sẽ trị giá hơn cả giải Nobel.
Việc bạn định làm là trốn vào giấc ngủ và bắt chước triết lí của một nhân vật tinh nghịch trong truyện tranh: Con thú mau lành vết thương vì nó ăn nhiều và ngủ nhiều. Dù bây giờ lâu lâu chợt gặp nàng, tôi không thấy hạnh phúc và đớn đau như trước đây vài năm nữa. Hoặc về sau mới lí giải được.