Dù từng li từng tí trong tất cả vận động điên cuồng không nguôi nghỉ. Đơn giản lắm, vì bạn đâu biết tình trạng bác bây giờ ra sao, và bạn tin với bản lĩnh của bác thì bác chỉ bị nhẹ thôi. 000 dành dụm được từ đầu tuần.
Rồi đến nằm bên nàng. Để bạn có thể dần vẫy vùng trong xoáy hoang mang, lung lay theo nhịp lung lay của nó. Trú ngụ trong ấy là đàn cò.
- Mi chỉ lí do lí trấu, mi viết tỉnh như sáo thế này sao bảo bệnh, không phù hợp thì cũng phải cố lấy cái bằng mà thăng tiến chứ. Rốt cuộc, tôi nhận thấy khi đến một chừng mực nào đó, mối bận tâm không còn thiên về viết cho ai, về cái gì mà là viết có hay không. Ở đây, họ là vua bóng đá, chỉ thấy cùng lắm là người ngang hàng ghế, tả hữu quanh mình chứ không cần thấy người bên trên.
Khi mà tôi lạc loài. Và bà già cần nhiều hộp nhựa hơn là lòng thương hại đâu đâu. Mưa dầm thấm lâu, với lại cộng cả bệnh đau của tôi, mẹ bớt nặng lời.
Giữa đời sống và nghệ thuật. Cái đó, chúng đưa ra không khó. Điều đó có đáng sợ với những người lớn càng ngày càng yếu đi không?
Tội bác quá, bệnh nhân này quả khó chữa. Đó là yêu cầu phải có can đảm thay đổi để phù hợp với tinh thần thời đại. Tẹo rồi biết trình báo thế nào đây?
Tôi nói: Con mèo ở trên này rồi. Và danh tiếng thì không có mới buồn cười. Mẹ khóc vì đau nhưng cũng nhẹ đi thôi.
Chỉ muốn mô tả cảm giác buồn của mình. Mấy ý tứ chợt ngân nga: Tôi tin cuộc sống với tiến độ phát triển sẽ khiến nó mở mang hơn.
Cháu phải nghe lời khuyên của mọi người và tự phê bình. Có lần bạn bóp cổ nó nôn đầy nhà. Phải vượt qua các giới hạn chứ! Ờ, vượt, nhưng dồn sức cho cái này thì làm sao vượt được cái kia.
Sự trôi vô phương dẫn tôi đến đây. Cũng vì sợ điều đó mà tôi muốn bình dân là một cái mặt bằng được nâng cấp hơn. Mọi người bắt đầu thấy cần xích lại gần nhau và biết tận hưởng cuộc sống.