Và như thế có nghĩa là tôi vẫn phải gồng gánh người thay vì đạp họ để ngoi lên. Hoặc khi thất vọng về mình, chẳng còn tâm trí đâu nhớ ra nên mở tủ đọc lại. Cái gì cũng trôi tuồn tuột.
Một con người có thể coi là cư dân cơ bản trong xã hội lí tưởng. Kẻ có tài là kẻ biết tận dụng mọi thứ, kể cả cái hỏng hóc, kể cả sự tuyệt vọng của chính mình. Trên các máy chạy bộ, 3 ông Tây đang chạy rầm rập.
Mỗi khi bác muốn tìm đến một sự tự thanh minh, tự an ủi, một sự giải thoát khỏi bộn bề, khỏi nỗi cô đơn dù mỗi ngày giao tiếp với cả chục cả trăm người. Nhưng những năm im lìm dần trôi qua đem lại cho tôi nhiều bài học thực tế. Tôi cảm ơn vì mình còn khóc được.
Và thế hệ sau sẽ đào sâu một cách có trách nhiệm hơn trong sự hứng thú khi làm bài kiểm tra lịch sử về thế hệ chúng ta. Hai đứa rẽ vào công viên ở đầu cầu chơi cầu trượt. Hề, mọi khi đi một mình, bây giờ có ông anh ngồi cũng đỡ chán.
Có lẽ mọi người đều ít thời gian bên cha mẹ. Suy nghĩ đứt quãng, bạn lên tầng chuẩn bị đưa chị út về nhà cùng bác gái và anh họ. Dù không có nhiều thời gian, ta phải nghĩ đi nghĩ lại, viết đi viết lại khá nhiều chỗ chứ không như mi đọc vèo một phát cho xong mà chẳng nghĩ gì đâu.
Đời sống họ không cần những sự kinh động. Bất cứ thằng con trai nào cũng đầy máu nóng. Bác vừa thoăn thoắt gói vừa bảo Thấy số bác khổ không.
Có người nhìn bà già, nhăn mặt, bĩu môi. Con sông trước mặt thật xanh và êm. Thế là tôi không ngại quá bỡ ngỡ và cảm giác bị cười mỉa sau lưng vì sự ngô nghê.
Thà tát mình còn hơn. Nhưng mà cái đó dường như có sức cám dỗ và thử thách hơn. Những tác phẩm xấu sẽ không thể nhập vào và điều khiển người nếu người ta được giáo dục và chăm sóc tốt.
Mẹ thì độ này da sạm đi. Không muốn xé mà cũng không định làm kỷ niệm. Và như thế có nghĩa là tôi vẫn phải gồng gánh người thay vì đạp họ để ngoi lên.
Những bồn hoa cúc vàng rung rinh trước mặt. Nhưng mà còn như thế, ngoài bóng đá. Tôi biết là tôi rất khỏe.