Tư tưởng của loài người sở dĩ tiến được chính nhờ bọn tò mò, nhờ các vị thánh Thomas hay ngờ vực, nhờ hết thảy những người không chịu tin vì chưa có chứng cớ rõ ràng. Tại sao ta thương loài chó? Tại chúng tung tăng, vui mừng đón rước ta, làm cho ta vui lòng khi thấy chúng. Tôi gởi hầu ông bức thư này với mục đích duy nhất là muốn làm vừa lòng ông hơn trước.
Tôi thấy bà chế ra được nhiều đồ thiệt tài tình và tôi tỏ lời khen. Nó muốn hành động cũng như người lớn và quả được như vậy. Thiện bất chuyên mỹ Một người bán xe hơi cũ theo học lớp giảng của tôi, cũng dùng phương pháp đó để bán một chiếc xe hơi cho một mối hàng người xứ Tô Cách Lan.
Như vậy để làm cho sự học biến thành một trò chơi hứng thú. Cô muốn cho cháu chiếc xe này". Trong lúc điểm tâm cha lại khiển trách con nữa: con đánh đổ sữa, con nuốt vội mà không nhai, con tì khuỷu tay lên bàn, con phết bơ lên bánh nhiều quá.
Sau bữa cơm, ông Eastman dắt khách đi xem ghế. Sau hết: ông nhận rằng không biết tại sao nó lại thôi ra như vậy, và ông thẳng thắn nói với tôi: "Xin ông cho biết chúng tôi phải làm sao, và chúng tôi sẽ tuân lệnh ông". Nhưng rồi sẽ xảy ra sự chi, chắc bạn đã đoán được.
Và gì nữa, chắc các bạn đã đoán được. Tôi đề nghị với ông như vầy. Đáng phục là dường nào! Ông ấy yêu tàu làm sao? Và biết rõ nó làm sao? Nhưng cô tôi bảo rằng ông ấy làm luật sư ở Nữu Ước và chẳng bao giờ để ý tới tàu hết.
Ông thấy rằng họ có chỗ này đặc biệt nhất là lúc nào cũng cần được người khác khen, khuyến khích và chú trọng tới họ, cả trong những tật lố lăng nhất của họ. Đó là lần đầu tiên trong đời tôi được gặp một nhà thực vật học và ông ấy nói chuyện nghe muốn mê. William và Catherine Gladstone sống chung với nhau 59 năm, lúc nào cũng quyến luyến nhau.
Rút cục là ông không nặn được của tôi đồng nào hết, vì tôi bỏ ra đi, tởm cho cái lòng tham của ông. - A, thầy tưởng! Thầy tưởng! Luật pháp không cần biết thầy tưởng ra sao hết. Bức thư đó làm cho tôi thấy tôi quan trọng.
Nhưng bây giờ tôi quen rồi; với lại bận việc nhiều quá, có khi hàng tuần không để ý tới những trang hoàng đó. Bà Abbott, nếu vụng xử, ắt đã nói: "Này, mình, bài đó tệ quá. Nghĩa nó vô cùng và bạn sẽ thường gặp nó trong cuốn sách này.
Xin bạn nhớ rằng người viết bức thư đó làm trọng mãi (mua bán chứng khoán) ở thị trường chứng khoán Nữu Ước một nghề khó tới nỗi 100 người thì có 99 người thất bại. Thầy có giọng nói của một tài tử. Kết quả thiệt khác hẳn với lần trước.
Bà ta diễn thuyết trong bốn mươi lăm phút, không nhớ gì tới những thắng cảnh bên u nữa. Ngày 7 tháng 5 năm 1931, mười ngàn người ở chân thành Nữu Ước (New York) được mục kích một cuộc săn người sôi nổi chưa từng thấy. Nếu bạn nghĩ như vậy, tôi không dám cãi.