Charles Darwin làm như vậy. Chuyện tôi sắp kể là chuyện một người có thiệt, ông Léon Shimkin, vừa có cổ phần lại vừa làm giám đốc một nhà xuất bản lâu đời nhất tại Mỹ: Nhà xuất bản Simon Schuster ở Nữu Ước. Thật đáng thương hại!
Bạn cho là lạ lùng ư? Xin bạn hãy nghe đây. Thành thử không ai chế nhạo tôi nữa mà cảm tạ tôi. Tôi không thấy đời có mục đích, nên không tụng niệm nữa, và theo thuyết bất khả tri [24].
Nào là hầu hạ chúng khi chúng bị bệnh ban, bị quai bị, hoặc ho gà; nào là nuôi nấng chúng hàng năm, nào là giúp cho một đứa học trường thương mại, nào là gã chồng cho một đứa khác. Mỗi bữa kia, một cựu chiến binh trẻ tuổi và tàn tật cùng làm với tôi bảo rằng: "Anh Johnny ạ, anh phải biết hổ thẹn chứ? Trông anh người ta tưởng ở đời chẳng ai khổ bằng anh. Chính thầy thuốc của tôi cũng công nhận như vậy.
Có lẽ bạn tôi không tập cắt thịt bao giờ thiệt, nhưng tôi phải khen anh đã dám sống chung với chị ấy trên 20 năm trường. Nếu muốn xin được gặp mặt thì nên viết như vầy: Tôi tin chắc nếu cả ngũ quan của tôi mang tật, hoá ra vô dụng nữa thì tôi vẫn có thể sống với tinh thần, vì chúng ta trông bằng tinh thần, sống bằng tinh thần".
Chàng diệt ưu tư bàng cách mở đại tưủ gia Jack Dempsey tại khu Broadway [20] và nhà Hotel Great Northen tại đường số 57 hoặc treo giải thưởng lớn cho đám võ sĩ hậu sinh hay là một đôi khi cũng lên võ đài biểu diễn trong ít hiệp. Thầy thuốc bảo tôi đau tim và phải tỉnh dưỡng trong một năm, nếu tôi muốn khỏi bệnh. Nói tóm lại, cô Lucile Blake đã tình cờ nhận định một định lý mà ông Samuel Johnson đã nêu ra cách đây hai thế kỷ.
Tôi rán suy nghĩ tìm một giải pháp. Chúng ta hãy xét định lệ thứ nhất đã: Vạch rõ những sự kiện. Phương pháp để giúp cho những người thắc mắc, lo lắng và cực trí có cơ hội thổ lộ tâm tình đã được áp dụng trong lớp Thần kinh học thực hành tại bệnh viện Boston.
Tôi sở dĩ hăng hái, quả quyết, khuyên bạn nên sống theo như bạn vậy, là vì tôi tin tưởng sâu xa và biết rõ điều tôi nói. Y ngó tôi chừng chừng như mọi lần, nhưng không nói gì hết. Mới ở Ấn Độ tới Luân Đôn tìm việc mà không quen ai ở đây hết.
Tôi hoảng lên, la lớn, chắc chắn là sẽ chết. Nỗi cô đơn của lòng tôi tự nhiên biến mất. Bốn năm ròng như vậy, cực như trâu, song anh ta không hề than thở.
Khi đáp xong, tôi quay lại, xin lỗi vì để khách đợi lâu, nhưng khách nét mặt khác hẳn, hoan hỉ nói rằng: Không thế thì chuỗi ngày của tôi không có mục đích, mà không có mục đích thì đời tôi chắc đã tan rã rồi tàn luôn vậy". Họ dùng hai sợi dây cáp để đưa thùng xuống tàu.
Rồi trong tuần, nếu muốn tiêu một hai cắc, nó viết một tấm chi phiếu để lãnh số tiền ra, đoạn tự tính toán lấy số tiền còn lại là bao nhiêu. Điều ấy rất tự nhiên. Nhưng cái mặt của chị thực là một tai nạn cho người vác nó.