Có chăng là vì cái mà đem đến cho họ khoái cảm. Với sự cho rằng ấy mà họ vẫn cố không chấp nhận sự giải thoát mà bạn dành cho họ thì hóa ra họ còn đầy ảo tưởng là có thể cảm hóa bạn. Không có lí do mà khóc như hôm trước (ví dụ như thế, chuyện mà) thì hiếm lắm.
Lần bắt bài đầu họ tha vì cũng đúng về thế hệ của ta nhưng không phải ta. Sống trong tục tĩu, người ta đâm quen, còn bắt chước theo để ai cũng như ai. Nhà văn nhắm mắt lại.
Cả những trận bóng ném thằng em thi đấu nữa. Thôi nhé, cất ngay đi. Bước vào, cảm giác không bị bỡ ngỡ.
Đừng xót thương vì bà già nhặt rác mà hãy thương nếu biết bà ấy nhặt rác về bán nuôi lũ cháu nheo nhóc có thằng bố nghiện ngập vào tù và bà mẹ trốn đi tìm một chân trời khác. Họ sẽ luôn phải cúi đầu. Vì tí nữa, bác tôi cũng đến xin xe cho tôi về mà thôi.
Nhà văn nhìn vào mắt nàng. Giấc mơ cũ rồi mà. Cần quái gì sự thật và lí do.
Tôi chỉ cần mọi người tin tôi thêm một chút, một chút nữa thôi. Tôi chọn nói về cuộc sống của những người không đói rét nhưng cũng không kém khổ đau. Mà người có trả thì chưa kịp đến tay mình, biết đâu người khác đã cướp đi.
Nói chung là vẫn có thể tung cánh. Họ không bị đòi hỏi làm những người mở đường nhưng họ cần là những người dám phá bỏ sự trì trệ của mình. Hoặc lúc phấn khích.
Còn học phải theo chương trình, ta đã mất hết căn bản (và không phải ta không có lúc tìm thấy sự thú vị trong sự mất căn bản giữa nền giáo dục này). Chúng tôi thương hắn, thương gia đình hắn. Nước mắt chảy thành giọt hẳn hoi.
Với rủi ro đó, ở lại, chung sống và ráng chịu đựng sự cố chấp và định kiến của nhau cũng là một lựa chọn không tồi. Vì thế mà cho dù tôi đấu tranh cho họ thì cuộc đấu tranh cũng có thể trở nên vô nghĩa. Chúng trở thành một thói quen của tiềm thức, được tiềm thức lau chùi và tự động bật lên hàng ngày.
Ngay cả trong giấc mơ, ta cũng chỉ muốn ở bên nàng. Nhưng cũng lo, dễ nó copy phần bề ngoài hạn chế bộc lộ của tôi thì nhiều mà tiếp nhận cái cởi mở bên trong thì ít. Tốt hơn là nên nhập vai.