Câu hỏi mẫu: “Đây là cà phê thường phải không?” Nếu anh ta xác nhận thì hoặc là anh ta chưa thật sự chú ý đến câu hỏi hoặc đó đúng là cà phê thường. Nhìn chằm chằm khiến người đang thủ thế cảm thấy bị kéo lại gần; ánh mắt của bạn đang xâm phạm không gian riêng của người đó, gây cho họ tâm trạng lo sợ. Mệnh lệnh – nói sự thật – trực tiếp truyền tới tiềm thức.
Chúng tôi không truy tố được vì một tay vô gia cư chuồn mất còn tay kia thì quá khiếp hãi. Chuyện này không phải của tôi. Cách này khiến kẻ có lỗi càng lo lắng.
Người đó nghĩ mình có lý do để nói dối. Hãy quan sát những gì được xem là biểu hiện phản ứng ban đầu. Đặc điểm tâm lý này lan tỏa vào nhiều lĩnh vực trong cuộc sống của chúng ta.
“Dì biết đấy, con khó chịu tới mức không muốn nói về chuyện đó lúc này. Viên đạn bạc này chính là chỉ trích. Nhưng nếu có, anh ta cảm thấy thoải mái đồng tình với câu hỏi của bạn vì bạn làm cho sự việc nghe vẫn ổn thỏa.
Sự di chuyển như vậy làm cho người đó cảm thấy đang bị kéo lại gần. ” Và những kẻ đang làm thế nghĩ rằng người kia chẳng hề biết chuyện đó. Chúng chỉ thuần túy giúp bạn nhận biết sự dối trá và đối phó với nó một cách kín đáo, khéo léo, mềm dẻo nhưng hiệu quả tức thì, mà không để đối phương nhận ra là mình đang bị khai thác và điều khiển.
Henry bán được đồng hồ cho hầu hết những người đã đặt hàng mua đèn của ông. ” Hay: “Anh thích ăn ở nhà hay ăn tiệm tối nay?” Kịch bản B: Trong khi nói chuyện phiếm với Brad, một trong những nhân viên bán hàng của bạn, bạn biết được tại sao doanh số bán hàng của Susan lại thấp.
Hành động này rất khác biệt – và không nên nhầm với động tác hơi nghiêng đầu về một bên. Nếu bà ấy im lặng thì có thể là bà ấy có lỗi. Vì thế, bạn cần chuyển hình phạt từ chỗ biết rõ sang chỗ không mấy dễ chịu: không thể biết.
Anh cho tôi biết chính xác chuyện gì xảy ra và anh sẽ biết rằng chuyện đó không có gì. Bạn cần hiểu rõ tư thế của một người xét trong hoàn cảnh riêng và trong mối quan hệ với môi trường xung quanh. Phần ghi âm tiếng cười cho các chương trình hài trên truyền hình cũng dựa theo nguyên tắc này.
Trong chiến dịch tranh cử tổng thống năm 1960, Richard Nixon tìm cách nhắc cho người dân Mỹ nhớ rằng đối thủ của mình, John F. Trong khi câu chuyện có thể có thêm những nhân vật khác nhưng suy nghĩ của những người ấy thì không hề được nói đến. Bạn cho phép người đó trả lời với sự “lựa chọn dễ dàng nhất.
Cách này có thể rất hiệu quả. Chúng có tác dụng dựa trên hai góc độ nhạy cảm của bản tính con người – cái tôi và tính tò mò. Câu hỏi mẫu: “Chúng ta đều biết rằng ai cũng tô vẽ lý lịch của mình chút ít.