Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé: Thế giới thì rộng dài, ngày càng rộng dài mà đời người thì ngắn ngủn, ngày càng ngắn ngủn. Vì nó sẽ chóng hết lắm khi bạn thấy sự thương cảm đã nhàm, những cảnh đời éo le càng ngày càng hiện lên dày đặc và rõ ràng hơn với đôi mắt rách mất lớp màng ngây thơ.
Nhưng họ sống không bình thường. Người bảo nghệ thuật là giản đơn. Và bạn nhận ra, bạn ngủ để lẩn trốn chúng.
Số đông vẫn ngu dốt và hèn hạ. Mẹ: Thôi, nhà em không nuôi đâu ạ. Lại còn có cả một cái quai vòng qua miệng giỏ, chắc để móc vào cành cây.
Như thế bạn sẽ bớt được nghe bài cháu phải tự xác định cho mình. Những thứ đáng ghét nhất. Với bác gái, tôi không dám im lặng khi bác hỏi.
Bởi vì tôi luôn làm những công việc không có tên nên mãi vẫn là thằng thất nghiệp. Nếu không có một lực đẩy cực lớn. Chưa rõ bạn hẹp lòng hay sợ điều đó khiến bạn đánh mất sự phán xét sự vật một cách độc lập và công minh khi tính bạn còn nhiều nể nang.
Và vừa nghe tiếng con chuột lang gặm củ cà rốt rột rột. Rồi: Mình giúp nó cái này thì nó phải ơn mình thế này. Họ muốn và ép tôi sống theo cách của họ.
Bạn thực hiện nó trong lúc chờ đợi cái sẽ phải đến. Trong một số điều tâm niệm của Phật có câu: Oan ức không cần biện bạch vì biện bạch là nhân ngã chưa xả. Với khả năng phân tích cũng như những luồng suy nghĩ sâu sắc, ông ta có thể bắt vở được những giấc mơ của mình.
Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên. Hôm nay đi đâu? Không biết. Cá với bác gái xem đội nào thắng.
Nhà văn vùng dậy khỏi gọng kiềm da thịt kia. Tôi làm trong năm phút. Khi mà bạn cần những khoảng tĩnh lặng và tin cậy để tinh thần thư thái tiết ra những chất sống vá lại những tế bào và tự chữa lành những vết thương trong tâm hồn, trong cơ thể thì bạn lại phải sống giữa môi trường mỗi ngày không thể không nghe tiếng chấm choé nhau.
Em biết tính cháu không thích đến ở nơi lạ. Kẻo mọi người lại trách đi công tác mà không mang gì về. Và sắp tới sẽ lại rắc rối với chuyện học hành đây.