Kipling không kém, cũng nổi lôi đình. Tôi phải gặp ông ấy xem sao". Gilbert và Sullivan đã mua hớ chiếc còi của mình.
Và Benjamin Franklin tóm tắt ý ấy trong lời nói giản dị này: "Anh thương người tức là anh rất thương anh vậy". Mới đầu, tôi phải nẳm để trả lời điện thoại. Hai ông bà làm việc cực nhọc và chắt bóp từng xu.
Thế rồi, đến năm 1943, khi bà đã năm mươi hai tuổi, một phép lạ xẩy ra: nhờ một cuộc giải phẫu tại bệnh viện nổi danh Mayo, bà đã trông thấy rõ gấp bốn lần. Ông nói với tôi: "Cái gì cũng làm cho tôi lo, tôi lo vì tôi ốm quá; vì tôi tưởng rằng tóc tôi mỗi ngày mỗi rụng; vì tôi sợ không bao giờ dành được đủ tiền để cưới vợ; sợ không bao giờ thành một người cha hiền; sợ không cưới được ý trung nhân; sợ đời không sung sướng. Tôi còn nhớ những ngày bàn về sự xung đột giữa khoa học và tôn giáo.
Charles Darwin, người có những lý thuyết táo tợn đã đảo ngược cả quan niệm khoa học về đời sống ở thế gian này, đã tuyên bố rõ rệt rằng sự tàn tật của ông đã giúp ông một cách bất ngờ. Đại tướng Washington, Robert E. Những vật này đều giúp tôi sống một đời sống phong phú, đầy đủ sung sướng.
Xin ông làm ơn cho tôi biết lúc này cách mời của tôi có chỗ nào vụng không? Ông kinh nghiệm và thành công hơn tôi nhiều, vậy xin ông làm ơn cứ thành thật chỉ trích, đừng sợ làm mất lòng tôi". Mặc dầu ngủ rất ít, ông vẫn khoẻ mạnh và đủ sức làm việc nhiều cũng như bất cứ vị luật sư trẻ tuổi nào ở Nữu Ước. Tôi ngẫng đầu, mạnh dạn đi xin một chân bán điện cụ.
Ít khi chúng tôi có tiền lắm - trừ mỗi năm một lần, lúc bán heo. Bác sĩ kể chuyện một thân chủ ông có hai hàm răng rất tốt. Bạn đã bao giờ thấy một người có bệnh trong giáp trạng tuyến hoạt động dị thường không? Tôi đã thấy nhiều lần.
"Đừng lo tới ngày mai vì ngày mai ta phải lo tới công việc của ngày mai. Nằm ở giường dễ chịu quá, luôn luôn có người hầu hạ, nên bấy lâu tôi đã tự làm cho tiêu tan cái ý muốn khỏi đau mà không hay. Dù không tiền trả chủ khách sạn, tôi cũng sung sướng.
Để trị bịnh ấy, bạn phải phá sức thôi miên đó đi. Chắc chắn nhiều độc giả cũng đầy nghị lực và năng lực tiềm tàng như cô Olga K Jarvey ở Coeur d'Alène. Nhưng y không nói tiếng Anh.
Tôi lật ra đọc những lời đẹp đẻ, bất hủ của Giê Su, những lời hứa đã an ủi mọi kẻ cô độc, ưu tư, thất vọng từ biết bao thế hệ, đời này qua đời khác: Sènèque, một trong những triết gia có danh nhất ở La Mã, nói: "Nếu anh cho rằng cái anh có là chưa đủ thì dù có chinh phục được cả thế giới, anh cũng vẫn khốn khổ" [42]. Phải có một tinh thần và sống một đời vị tha mới được".
Một năm nay không lụt, trùng mùa, chúng tôi mua bò về nuôi mập ú. Và Chaplin không thành công cho tới khi ông đóng vai hề theo ý ông. Tình thế nguy ra sao? Có thể tệ hơn được không? Có thật là vô hy vọng không?