Watson (và bất cứ nhà quản lý nào) cần tạo ra những phương thức nền tảng nói cách khác là những công cụ sẽ quản lý thay vì cá nhân nào đó quản lý. Có thể thấy gì qua sự kiện này? Nhiều đánh giá cho rằng Watson kiêu ngạo và thiếu phán đoán về thị trường chứng khoán trước những biến động Tất cả mọi người trước khi đi làm việc chính thức đều phải đến trường học của IBM một quyết sách được Watson thực hiện rất sớm ông mở trường từ năm 1916, hai năm sau ông nắm quyền điều hành CTR.
Từ bỏ suy nghĩ bao biện kinh doanh trong tầm bao quát, chín tháng sau đó, Watson trở thành nhân viên chính thức của NCR ở Buf- falo. Còn lúc này Gerstner đã có thể nhìn rõ hiện trạng, như ông nói vào năm 2002 với Jeffrey A. Người ta chứng kiến Watson bắt đầu tư tưởng Không sa thải.
Điều này chỉ có thể giải thích bằng hoài bão của Watson. Watson vì giận Harvard nên đã ra lệnh cho Bryce và Lake, đầu tàu của phòng thí nghiệm, hãy chế tạo máy tính tự động mang tên IBM. Ngày nay nhìn lại thấy sự trễ tràng của Watson thật kỳ khôi! Nhưng vào thời điểm đó, máy tính điện tử chỉ đem lại cho IBM 14 triệu đôla, trong khi mặt hàng truyền thống là các loại máy văn phòng và nhất là máy tính thẻ đục lỗ chiếm đến nửa tỉ đôla.
1924, Watson nộp đơn đăng ký cái tên International Business Machines. Và để khỏi đi bộ mất cả ngày vừa đi vừa về, Tommy phải học nội trú ở trường. Những thành tựu phi thường sau này sẽ giống như một phát ngôn chính thức cho
Giao du rộng là việc Watson làm trong suốt cuộc đời. Đó là tác giả Lord Bowden có nhắc đến câu nói của giáo sư toán học Douglas Hartree của nước Anh, trên American Scientist số Từ bỏ suy nghĩ bao biện kinh doanh trong tầm bao quát, chín tháng sau đó, Watson trở thành nhân viên chính thức của NCR ở Buf- falo.
Watson thì tin vào những gì vốn rất tự nhiên của con người, như chính ông lúc nào cũng thích mặc đẹp và hơi chải chuốt bản thân mình, tạo hình ảnh trong mắt người khác đó là cách tôn trọng cái nhìn của tha nhân vậy. Và đây là cuộc xung đột lớn nhất nhì trong số đó. Tuy nhiên, hoài bão về một tổ chức vinh quang của ông, từ trước đó hai thập niên, cho biết những cách tân của ông là ước muốn tự nhiên.
Tác giả là nhà báo Edwin Black đã dày công chứng minh cho khuynh hướng thứ hai: Nếu trả lại, Dehomag mà IBM đầu tư một tỉ đôla tại Đức sẽ bị quốc hữu hóa. Marverick là cuốn tiểu sử dày công nhất đã không nhắc đến sự kiện Watson không sa thải một nhân viên cao cấp khi người này làm công ty thiệt hại một lượng tiền lớn. trong cuộc chiến Triều Tiên.
Ông được trao bằng danh dự của 27 trường cao đẳng và đại học ở Hoa Kỳ và 4 bằng của nước ngoài. Hậu thế Gerstner thì tôn trọng vì lắng nghe các bước đi của công nghệ. Và giờ đây, quan niệm xứng đáng với chacủa ông dành cho con trai cũng giống như vậy.
8,3 tỉ đôla, gấp chín lần. Tuyển các cô gái cho trường của chúng ta từ các trường cao đẳng, tại sao như vậy lại không tốt hơn cơ chứ? Dấu ấn quản trị của ông để lại trong lịch sử lớn hơn nhiều khả năng kinh doanh của ông.
Tác giả Maney viết rằng: Trong cuộc đời mình, Watson có thể mất tất cả nhưng những gì còn lại sẽ là người vợ thân yêu của ông. Có thể Watson tự nhắc mình hãy suy nghĩ và suy nghĩ về những việc mình làm. Như vậy, chính Watson đã quyết định đưa IBM vào con đường máy tính.