Một cảnh tượng thật quen thuộc và cũng thật buồn cười! Một ông lão cầm cán cày, nhưng bàn tay của ông ấy đang run rẩy nên cái cày cũng lắc lư theo. Trong những ngày ấy, con chợt nhớ đến lời cha dặn trước lúc con ra đi, cha à! Cha muốn con học hỏi, rèn luyện và trở thành một người đàn ông thực thụ, chín chắn với những trải nghiệm cuộc đời. - Tôi nghĩ ắt là như thế.
Một người giàu có như Arkad chắc chắn phải biết cách tạo lập nguồn thu nhập dồi dào cho chính mình. - Nếu một người giàu xây nhà, thì vàng của anh ta không phải biến mất, mà được chia sẻ cho những người làm gạch, thợ xây nhà, người bán vật dụng nội thất, … Sự giàu có phát triển theo những con đường rất kỳ bí, và không ai có thể tiên đoán được các giới hạn của nó. Tất cả mọi người đều nhìn quanh và chờ đợi, nhưng vẫn không có ai lên tiếng.
Những kiến thức đó được lưu giữ trong hàng trăm ngàn thẻ đất sét nung mà các nhà khảo cổ tìm thấy - được chôn vùi một cách an toàn trong đất cát. - Trong hai tháng, tôi đã sáu lần đến gặp ông chủ để đòi tăng lương, nhưng không đem lại kết quả gì cả. Mãi tới xế trưa ngày hôm sau đó tôi mới đến được một vùng hoang vu không có người ở, cũng chẳng khác gì sa mạc.
Đến đây, sự do dự trong ông khi nhận lấy trách nhiệm rèn luyện Hadan Gula bỗng biến mất. - Nếu là người cho vay tiền khôn ngoan và có đầu óc tính toán cẩn thận, thì phải sử dụng những cách nào đó đảm bảo người vay tiền sẽ trả lại số tiền đã vay, tất nhiên là cùng với lãi suất. Vì vậy, món nợ ông ấy đã vay của tôi không bao giờ được trả.
Số là khi tôi còn trẻ, tôi có quen với một cặp vợ chồng nông dân. Đã hai ngày qua, anh chưa hề nếm một chút thức ăn nào, ngoại trừ hai quả vả nhỏ xíu do anh hái trộm trong vườn của người khác. Cuối cùng, tôi trở thành người khắc chữ nhanh và đẹp nhất.
- Một người khác lên tiếng – Tôi là người Syri. Sau vài giây do dự, một người dệt vải thân hình khá vạm vỡ khiêm tốn đứng dậy và đáp: Nếu ông có thể chỉ cách để tôi cũng trở nên giàu có như ông, thì suốt đêm nay tôi sẽ khắc xong điều luật này lên tấm thẻ.
Vì thế, cháu đã đủ khả năng để nhận một trách nhiệm nào đó. - Chỉ có thế thôi sao? – Tôi vô cùng ngạc nhiên và không nén nổi câu hỏi thất vọng. Đêm đó tất cả bọn ông bị nhốt vào một chỗ và sáng hôm sau, người chủ nô lệ mang cả bọn ra chợ bán.
Cuối cùng, bà Sira lên tiếng bằng một giọng nói lạnh lùng: - Anh đã gợi ý cho chúng ta một đề tài thảo luận rất hay. Phải chăng nếu chúng ta cứ suy nghĩ theo xu hướng như thế thì chúng ta sẽ không thành công?
Trái lại, tôi muốn mình trở thành một khách mời danh dự trong bàn tiệc của những gia đình giàu có ở Babylon. - Vì ông là người đưa ra vấn đề này, nên trước hết chúng tôi rất mong nghe ý kiến của ông - Dịp may thường đem đến cho chúng ta những cơ hội rất ít khi lặp lại lần thứ hai.
Tôi sẽ kể cho anh nghe để anh nhận rõ việc cho vay mượn không thuần túy là việc chuyển vàng từ tay người này sang người khác. - Dabasir, cậu có linh hồn của một người tự do, hay linh hồn của một kẻ nô lệ? Trước đây tôi có quen một người thợ làm dép tên Ansan.