Vì đời sống tôi bất trắc trong tình hình xã hội này và vì tôi biết mình biết đem lại hạnh phúc và muốn giữ gìn hạnh phúc nên tôi biết khi ở thật gần tôi, hầu như người phụ nữ nào cũng sẽ yêu tôi. Để nấu cơm cho anh ăn. Một người khéo miệng và đầy kinh nghiệm như bác cũng khó làm lay chuyển nổi những cái máy chỉ vận hành tốt khi có tiền và tốt hơn khi có nhiều tiền.
Rồi lúc đấy, hai chị em cùng ra trường, bác khao to. Lúc đốt tập Mầm sống quả là tôi cũng có ý đồ cho mẹ nhìn thấy, một chút có vẻ điên rồ. Lần vỡ đầu tiên là hồi bạn chừng 6 tuổi, hạnh phúc với tuổi thơ.
Hãy vừa tưởng tượng vừa ghi nhớ để khi có cơ hội sẽ nhai lại nó bằng câu chữ. Ba ngày sau, giờ này, tôi sẽ trở lại. Có mùi thơm của biển, có vị mặn trong gió.
Nền trời xanh thẫm, hàng cây xanh lục, thảm cỏ vừa cắt xong lên mầm xanh nõn. Khi họ coi bạn là một đứa trẻ con thì thật khó thở nếu cứ giữ bộ mặt đạo mạo làm gì cũng quang minh chính đại của một quân tử. Thơ vốn là một công việc cô độc với lại ngoài một số lời tán tụng ra thì ai lo phận nấy.
Không có lí do mà khóc như hôm trước (ví dụ như thế, chuyện mà) thì hiếm lắm. Nó khiến ta sợ hãi và xa lạ. Nhưng có lúc bạn phải chọn lựa nghiêm túc và khắc nghiệt.
Câu được rồi, tốt thưởng cho bạn lúc bạn đẩy xe máy lên nhà qua các bậc thềm cao, hoặc lúc tưới cây xong, hay khi ăn đủ ba bát cơm (bài tủ dành cho bữa cơm: Cơm ba bát-áo ba manh-đói không xanh-rét không chết). Trong chính những con người thích ứng với công nghệ hiện đại, cũng không nhiều người biết đến hoặc biết điều chỉnh cái đồng hồ cát trong mình. Hôm qua hứa với bác là 8 giờ vào.
Có lương tâm và danh dự chung không? Có đấy. Ánh xanh của tay hắt lên từng hạt gỗ. Và họ chấp nhận chúng như một tất yếu khách quan.
Càng ngày càng đông những kẻ hững hờ. Họ mang lại cảm giác ấm áp và thân thiện. Và những khuôn mặt mới như rất thân quen, như gặp ở đâu đó rất lâu rồi.
Khi càng ngày mong muốn tranh đấu cho hạnh phúc càng có vẻ nguội lạnh đi. Nếu quả vậy thì sự ra đi của bạn há chẳng phải là một giải pháp tốt cho cả hai bên khi không tài nào dung hòa được. Câu chuyện bạn đang kể là một câu chuyện khá kỳ lạ.
Không hiểu sao chữ trở nên xấu tệ. Tất nhiên là sẽ có kẻ khác xen vào nhưng thêm mình nữa là thêm bất công, vả lại, quan niệm như thế sẽ thành thói quen và làm sai trong nhiều việc khác. Sự thật và những khái niệm luôn bị đánh tráo và lạc hậu.