Ngại nói là ta mất xe. Thế rồi chưa đến nơi đã lủi thủi đi về. Cái tình cái lí phung phung phí phí bầu bầu bí bí lí nha lí nhí.
Vòng một cái đai qua người rồi bật máy cho nó rung dữ dội làm người mình cũng rung theo. Rung động và cộng hưởng rung động mới là giá trị có ích, có ý nghĩa cao cấp nhất của đời sống. Như vờ sở hữu cái mà nó biết không thuộc về mình.
Tôi khóc vì còn chưa trả lời được câu hỏi loài người đến thời đại này (với sự di truyền những tinh túy và cơ hội lớn để tiếp xúc với tri thức) liệu đã đủ năng lực để dung hòa, để không tôn sùng tuyệt đối hay phủ định sạch trơn bất cứ thứ gì. Đơn giản vì hai cái đó bản chất giống nhau: Bó hẹp về cảm quan. Nhưng cô không muốn giấu anh mình có một đôi mắt rất gian nên cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Như một chương trình diệt virus được cài đặt vận hành theo định kỳ. Chắc tớ và thằng em nghĩ nửa đùa nửa thật, chơi thôi. Bố mẹ dắt bóng nhưng không lừa qua được tôi.
Cũng không phải điệu cười sảng khoái rồi. Hắn không thể tự tha thứ cho mình. Đời đang cũ nhưng vì cũ mà có quá nhiều cái mới rình rập, chờ đợi.
Cũng vì sợ điều đó mà tôi muốn bình dân là một cái mặt bằng được nâng cấp hơn. Điểm Văn trúng tủ nhưng cũng hơi bất ngờ. Nghĩa là phải chấp nhận cả những sự đê tiện.
Tôi cứ mãi im lặng nhìn vào trang sách. Tất cả mãi mãi là tất cả. Hôm bác trai hút lại, bác gái bảo: Anh chẳng có lòng tự trọng gì cả.
Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ. Nó trông như một tác phẩm điêu khắc gỗ được sơn màu rất khéo. Lại còn những câu buồn (cười) của tiền bối: Ai nói gì thì nói nhưng phải tin vào mình.
Nàng quay xuống nhìn thẳng vào tôi. Hình như có người yêu rồi nhưng mọi người cứ đùa đùa gán ghép. Cô ta có lỡ đọc phải cũng đừng nhầm là mình.
Mỗi tội viết đoạn nào lại thường quên ngay đoạn trước, hay bị lặp, trạng thái vẫn thay đổi liên tục. Tôi từng nghĩ tôi sẽ giằng lấy một thanh kiếm và dồn hết lực cũng như sự dẻo dai, những năng lượng ngầm của mình để chém chúng khi chúng giở trò. Càng ngày bạn càng thấy mình nhận thức được nó.