Có lẽ với cái vỏ to hơn, anh ta không vứt. Cái nào không nhớ được thì cũng tốt. Ăn cơm trưa, lúc ngồi mâm phòng này, lúc ngồi mâm phòng kia ở nhà ăn.
Còn học phải theo chương trình, ta đã mất hết căn bản (và không phải ta không có lúc tìm thấy sự thú vị trong sự mất căn bản giữa nền giáo dục này). Bạn dành một chiếc đẹp nhất cất trong hộc tủ cạnh những bài thơ định tặng một người. Chỉ có một cái cẳng chân hình trụ ngắn hơn chiều dài cái xương sống đèn độ một phần ba.
Nhưng nhà văn không thấy thanh thản. Một giai đoạn thực tế đã và đang diễn ra là những tâm hồn chết, sau một thời gian cầm cự, dần hòa với những tâm hồn chết trước khi chào đời làm thành những khối ung nhọt. Tình thường trở nên nông cạn khi phủ nhận sự ích kỷ.
Dù đó là hai yếu tố mâu thuẫn. Rồi lúc đấy, hai chị em cùng ra trường, bác khao to. Bước vào, cảm giác không bị bỡ ngỡ.
Và rồi họ thả xe tôi ra. Họ đã hy sinh, điều đó đem lại lòng biết ơn. Có chăng là vì cái mà đem đến cho họ khoái cảm.
Tôi không sống trong môi trường nghèo đói, bị áp bức, bóc lột. Này, mày bóc cho chú bao thuốc. Hôm qua hứa với bác là 8 giờ vào.
Đều muốn mở mang, muốn tìm đến cái chân-thiện-mỹ hiểu theo nghĩa khoáng đạt. Nhưng chị đối tốt với tôi, tôi biết làm sao được. Khó có thể tốt cho đủ, chẳng bao giờ có thể tốt cho đủ, nhưng khi con người quên muốn tốt hơn thì là lúc họ bắt đầu quên nghĩa vụ, trách nhiệm thực tế khi làm người.
Bạn không định làm một tấm gương hoàn hảo. Khi được tôn trọng như thế, còn cách nào khác là cố mà muốn sống và yêu đời sống này. Bỏ mặc chúng và rặn những ý nghĩ mới.
Thử hòa vào họ, hiểu họ, phê phán cũng như cảm thông với họ. Dù việc đối tốt với tôi cũng vì khiến chị thấy thoải mái. Những kẻ đánh mất bản chất người, khi đối diện với bản chất, họ cho là giả tạo, là đạo đức giả, là rởm đời.
Sao lại xé sách hở con. Ai dẫn đi đâu thì tôi đi… Mình rất sợ phí thơ.