Biết đâu, mất một cái xe, có thêm một người anh em, một người đồng chí. Nó là một chuyện kể cho vui mồm như bao nhận định khác. Còn sau khoái cảm của hạnh phúc là nhẹ nhõm.
Và một số lí do khác… Cảm giác sợ hãi, đau đớn hay tuyệt vọng tột cùng cũng là một khoái cảm. Và nếu họ còn mong muốn làm xã hội tốt đẹp hơn, họ có ít nhất một điểm tựa tinh thần.
Cháu phải sống để tìm cho bà một thầy thuốc thật giỏi, một cô cháu dâu thật hiền. Tớ áp đặt cậu, tớ thuyết cậu, tớ xưng tớ với cậu, hay tao mày tao với mày cũng là tớ chơi. Là một nhà thơ thiên tài như thế có là danh không? Và đủ chưa? Nếu chưa đủ bạn sẽ còn làm cái khác.
Nếu ta không dỗ mình là thiên tài, có lẽ ta đã không đủ nỗ lực lấy viết làm phương tiện chính để đi lại trong đời sống giữa những lúc như thế này. Tất cả trị giá một cuốn tiểu thuyết ông viết trong năm năm. Lúc ấy, anh quên chưa kể cho em, anh thấy người mát lạnh.
Nếu tôi không nhầm thì trong đầu các chú không hiếm những ý nghĩ như thế này: Cái lũ choai choai toàn đứa mất dạy. Và phần thưởng sẽ trị giá hơn cả giải Nobel. Bác tôi bảo: Chào chú đi con.
Đến gần nhà, đường tắc, cổ động viên quá khích nhảy ra lòng đường chặn ô tô buýt. Bởi lẽ em là người phụ nữ bình thường, bình thường nhất… Đó là lúc mà trí tưởng tưởng phải lén lút sinh đẻ nơi xó tối của tiềm thức.
Thôi, không cần lăn tăn cho mệt. Tôi kệ tôi dắt tôi đi. Muốn người ta chịu khó đọc dài để chăm chỉ và thông minh hơn cơ.
Cả đời tôi hầu như không quay cóp và một đôi lần làm chuyện đó khiến tôi nhắc mình suốt. Bạn hãy thử xuất hiện trong một căn phòng tầng 4 của một ngôi nhà trên phố. Bạn không tự hào là thiên tài vì cảm thấy, đáng nhẽ chúng ta phải là thiên tài cả rồi, với những gì mà quá khứ đã để lại.
Tôi cũng tưởng mình đùa. Cái đó sẽ là một đại diện nhỏ cho tinh thần tự chủ và sự hoà nhã. Bạn, nghĩa là những ai đọc xong nó không coi tôi là thằng hâm, thằng điên, thằng gàn dở, thằng đểu hoặc thằng hèn.
Khi chúng làm tôi thấy nhẹ đi. Chẳng ai bóc lột ai cả. Nhà văn vùng dậy khỏi gọng kiềm da thịt kia.