Nhưng Lee, rất cao thượng, không chịu đổ lỗi cho kẻ khác. Trong những tiệm đó, sáng lập từ năm 1885, không bao giờ người ta đưa giấy tính tiền cho khách hàng hết. Một người học trò của tôi, có đứa con làm biếng ăn.
Có bao giờ bạn ngừng lại một phút mà suy nghĩ rằng trên vũ trụ này, chỉ có con chó là không cần làm việc mà cũng sống một cách ung dung không? Ta nuôi gà, là vì gà cho ta trứng: ta nuôi bò, là vì bò cho ta sữa; mà ta nuôi con hoàng yến cũng vì tiếng hót của nó. Bạn ghét những lời tán dương giả dối thô lỗ, nhưng bạn cũng thèm khát những lời khen thật. Biết cách phân phát chức tước và uy quyền như Nã Phá Luân, thì chúng ta cũng sẽ được những kết quả như vị anh hùng đó.
Nét mặt ông Pullman tươi hẳn lên, rồi ông mời: "Ông vô phòng tôi. Lúc đó xin bạn nhớ tới cuốn này, hoặc nếu có thì giờ thì mở nó ra coi, đọc lại những đoạn đã đánh dấu. Suốt thiếu thời, cậu đi học cả thảy có sáu năm.
Chúng tôi ngồi chung quanh một cái bàn tròn. Chính bà đã tự đem trút nó lên đầu bà vì cái máu ghen và những lời đay nghiến của bà. Câu chuyện đó xảy ra hồi chiều, trước khi kíp làm đêm tới xưởng.
Chúng ta đã cho ông hay trước rằng công việc ông làm chỉ tạm thời thôi. Vậy, muốn gây thiện cảm, xin bạn để ý tới quy tắc thứ ba này: Bà nói: "Tôi ăn cơm tháng tại một khách sạn gần nhà và họ cho một người hầu gái đem lại nhà tôi.
Nã Phá Luân thì tin như vậy. Nhưng có tới một triệu người ấn Độ, khinh bạn tới nỗi không chịu mó tới thức ăn mà bóng nhơ nhớp của bạn đã phớt qua; vì sợ lây cái nhơ nhớp qua họ. Tại sao? Vì một số đông khách hàng khác cũng giao hàng cho chúng tôi vào lúc đó.
Ông Adamson, giám đốc một hãng đóng ghế quan trọng, muốn được ông Eastman mua ghế giúp để dùng trong hai ngôi nhà đó. "Bắt đầu câu chuyện bằng cách tặng người đó vài lời khen thành thật". Nhưng người ta có đồng ý với bạn không? Người ta có vui lòng công nhận người ta lầm không? Không! Vì bạn đã đập một vố ngay vào trí khôn, vào sự xét đoán, vào lòng tự ái của người ta.
Nhưng trăm người đàn ông thì không có đến một người chịu gắng sức thành công trong hôn nhân. Ông không nói: "Tôi không muốn rằng hình của chúng nó được in trên báo". Tỏ ra rằng ta tin nơi tài năng họ, rằng họ có tài mà họ không ngờ.
Bà Abbott, nếu vụng xử, ắt đã nói: "Này, mình, bài đó tệ quá. Chị ta đáp còn làm, nhưng chỉ có đầy tớ ăn, còn trên bàn chủ không ai dùng tới. Dyke Và bây giờ, tôi xin dặn bạn điều này.
Sáng dậy, thấy tấm "ra" ướt, bà nó bảo: "Ngó này, đêm qua lại đái dầm nữa". Thử kiếm xem y có cái gì thực đáng khen không?". "Ông (Wilson) bảo tôi rằng ông sẽ sung sướng lắm, nếu tôi chịu nhận chức Tổng trưởng Quốc khố.